Bạn đang xem: cảm nhận về một cuốn sách mà em yêu thích
TOP 22 Bài dự thi Viết cảm nhận về một cuốn sách nhưng em thích thú giúp các em tham khảo, có thêm nhiều ý tưởng mới để viết bài dự thi cảm nhận về cuốn sách thích thú của mình thật hay, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người đọc.
Viết cảm nhận về một cuốn sách nhưng em thích thú
Cuộc thi “Viết cảm nhận về một cuốn sách nhưng em thích thú” năm 2022 nhằm lan tỏa văn hóa đọc, khơi dậy niềm say mê đọc sách trong học đường. Với 22 bài cảm nhận về cuốn sách Đắc nhân tâm, Hạt giống tâm hồn, Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ, Một lít nước mắt…. sẽ giúp các em cảm nhận sâu sắc hơn.
Viết về cuốn sách Hachiko chú chó đợi chờ
Em thích đọc sách, đọc truyện từ hồi còn học lớp 2, những cuốn sách, cuốn truyện của em chất cao trên giá sách theo năm tháng. Có những cuốn em đã tặng hoặc cho đi, nhưng có những cuốn sách em vẫn luôn muốn giữ lại. Một trong số đó là cuốn “Hachiko chú chó đợi chờ”.
Lần trước hết em đọc cuốn sách này đã rất xúc động và ấn tượng, sau đó em lại được xem phim về chính chú chó trong cuốn sách, chính vì thế nhưng xúc cảm của em về cuốn sách là rất sâu đậm. Tác giả của cuốn sách là Luis Prats (nằm trong danh mục sách của tổ chức Thư viện Thanh thiếu niên quốc tế). Trang bìa cuốn sách chính là hình vẽ minh họa về chú chó Hachiko, Hachiko là một giống chó akita của Nhật Bản. Với cách trình diễn bằng thuốc nước rất đẹp vững chắc sẽ đọng lại trong người đọc những sắc màu khó phai. Cuốn sách kể về cuộc sống và tình cảm, sự trung thành của chú chó Hachiko dành cho người chủ của mình. Giáo sư Eisaburo Ueno là chủ của Hachiko, lúc chủ còn sống, Hachiko hàng ngày theo ông tới nhà ga tiễn ông đi làm, đều đặn 5 giờ chiều lại tới nhà ga đón ông trở về. Nhưng rồi giáo sư nhắm mắt xuôi tay, Hachiko thì ko biết điều đó, chú chó vẫn làm mướn việc của mình, chờ chủ trong mòn mỏi bất kể mưa nắng ko thiếu một ngày nào trong suốt 10 năm. Sự trung thành của chú chó khiến Hachiko trở thành biểu tượng cho lòng trung thành ở tổ quốc Nhật Bản, trở thành chú chó nổi tiếng nhất toàn cầu. Từng câu chuyện của Hachiko khiến con tim em lay động, những hàng nước mắt vẫn ko thể kìm được mỗi lần đọc sách.
Em tin dù là người mạnh mẽ tới đâu cũng sẽ phải rung động lúc đọc cuốn sách này. Sau lúc đọc cuốn sách em đã nuôi một chú chó, em rất yêu quý nó và cũng đặt cho nó cái tên Hachiko, tới nay chú chó đã gần 5 tuổi.
Viết về cuốn sách Lời chia tay đẹp nhất thế gian
Có người nào đó đã nói rằng: “Mỗi cuốn sách là một bức tranh kì diệu, mở ra trước mắt chúng ta những chân trời tri thức. Quả thực tương tự, qua mỗi cuốn sách, ta sẽ bắt gặp những câu chuyện, những con người với từng mảnh đời, số phận không giống nhau. Đó là nàng Kiều với thân phận chìm nổi, cập kênh cùng 15 năm phiêu bạt vì phải chịu đựng những hủ tục của một giai cấp thống trị thối nát; là cậu nhỏ Hồng với một tuổi thơ xấu số cùng hoàn cảnh sống chật vật. Qua những câu chuyện đấy, mỗi người sẽ tự rút ra những bài học cho riêng mình. Với tôi, cuốn sách đã để lại trong tôi nhiều xúc cảm và ấn tượng nhất là cuốn “Lời chia tay đẹp nhất thế gian” của tác giả Noh Hee Kyung.
Dù có viết nhiều và được khai thác ở khía cạnh nào thì có nhẽ, những câu chuyện về gia đình vẫn luôn là chủ đề ko bao giờ xưa cũ. Bởi nó luôn chạm tới sâu thẳm trong lòng mỗi người, và bởi chúng ta, hồ hết người nào cũng có một gia đình để nhớ về. “Thật kỳ lạ, lúc còn trên đời, mẹ chỉ đơn giản là mẹ thôi, chẳng có gì hơn. Thế nhưng lúc bà nhắm mắt xuôi tay, tôi bỗng có suy nghĩ rằng bà chính là cả cuộc đời của mình.” Chỉ với trang sách trước hết, tác giả đã mang lại một nỗi buồn man mác cùng sự day dứt tới đau lòng của những người ở lại, báo trước về một cuộc chia tay buồn phiền và đầy tiếc nuối.
Lời chia tay đẹp nhất thế gian là câu chuyện kể về bà nội trợ Kim In Hee và gia đình của bà. Kim In Hee là một người mẹ, người vợ, người con dâu tảo tần, chịu thương chịu thương chịu khó. Bà đã dành cả cuộc đời để chăm sóc, vun vén hạnh phúc cho gia đình nhỏ của mình.
Bà có một người chồng làm thầy thuốc, tính tình cục mịch, vô tâm; một người mẹ chồng già đã mất sự ghi nhớ, lúc thì đánh đập, buông những lời chửi bới, nhiếc mắng thậm tệ, một đứa con gái luôn mê mải chạy theo công việc và tình cảm sai trái của mình nhưng chẳng mấy lúc quan tâm tới mẹ; một đứa đàn ông luôn thất bại trong việc thi cử nên lúc nào cũng ngao ngán và một người em trai luôn đắm mình trong cờ bạc, rượu chè. Họ bận rộn với công việc, với cuộc sống ngoài kia, với những con người xa lạ nhưng quên đi một người vẫn hằng ngày lo cho họ từng bữa cơm, từng bộ quần áo. Cuộc sống của bà cứ trôi qua một cách bình dị và lặng lẽ, với căn bếp nhỏ, với những công việc đang dang dở của mình.
Cả cuộc đời bà chưa từng mưu cầu một điều gì lớn lao, ước mong duy nhất của bà chỉ là cả nhà có thể kịp dọn tới ngôi nhà mới đang xây để tránh những cơn gió rét của mùa đông. Đấy vậy nhưng, ước mong nhỏ nhỏ, bình dị đấy chưa kịp thực hiện, bà đã phải bỏ lại tất cả. Trong một lần đi rà soát sức khỏe, bà được chẩn đoán mắc căn bệnh ung thư thời kỳ cuối ko thể chữa trị. Căn bệnh này chắc hẳn đã có từ lâu, nó len lỏi vào trong những cơn tiểu rắt cùng sự đớn đau, thế nhưng bà nào quan tâm tới những điều đấy. Sự bận rộn với công việc đã khiến bà chẳng màng tới bản thân mình nữa. Đương đầu với cái chết sắp tới của bà, các thành viên trong gia đình mới dần trông thấy trị giá cùng sự vô tâm, bạc nghĩa của mình, để rồi trong họ dâng lên nỗi xót xa, hối lỗi vô cùng. Người chồng tuy là một thầy thuốc nhưng giờ đây cũng chỉ biết đứng nhìn vợ mình ngày ngày bị cơn đau giày xé. Mặc dù biết người vợ mình sẽ ko qua khỏi nhưng trong ông vẫn nhen nhóm những tia kỳ vọng. Người con gái vốn mê mải chạy theo công việc và tình yêu, nay đã gác lại tất cả để phụ giúp mẹ việc nhà. Người đàn ông giờ đây luôn tha thiết cầu xin thời kì trôi chậm lại để mẹ thu được tờ giấy báo đại học nhưng bà hằng ước ao. Ngay cả người em trai ngày ngày chỉ biết rượu chè giờ đây cũng đã thay đổi, tu chí làm ăn. Và cũng chính vào những ngày cuối đời, bà cũng được cùng gia đình quây quần, hạnh phúc trong ngôi nhà mới. Bà ra đi trong vòng tay mến thương của cả gia đình, trong nụ cười toại nguyện. Cuộc chia tay của họ hiện lên thật xót xa, buồn phiền nhưng cũng đẹp nhất thế gian. Chắc hẳn, người nào đọc cuốn sách cũng cảm thấy ngỡ ngàng, giật thột vì bản thân xưa nay nay “nhận” tình mến thương, sự chăm sóc của mẹ như một lẽ thường tình nhưng chẳng phải để tâm. Và chỉ lúc rời xa me, ta mới trông thấy, những điều đấy thật đáng trân quý biết nhường nào.
Thật sự cảm ơn tác giả Noh Hee Kyung đã mang lại cho độc giả cuốn tiểu thuyết vô cùng ý nghĩa và đầy sự xúc động. “Lời chia tay đẹp nhất thế gian” cũng chính là lời tri ân cuối cùng nhưng tác giả gửi tới người mẹ quá cố của mình và đã trở thành cuốn sách biểu tượng về tình cảm gia đình, tuyệt bút lay động trái tim của biết bao thế hệ người Hàn Quốc trong suốt 22 năm qua.
Viết về cuốn sách Tiếng gọi nơi hoang dại
Jack London tên thật là John Griffith London, sinh năm 1876 và mất năm 1916 tại San Francisco là tác giả của những tác phẩm nổi tiếng toàn cầu như Gót sắt, Martin Eden, Nanh trắng,… và cuốn sách em thích thú và muốn giới thiệu tên gọi là “ Tiếng gọi nơi hoang dại”- tác phẩm khiến toàn cầu phải tụng cả lúc được xuất bản lần đầu năm 1903.
Tiểu thuyết là kết quả của chuyến đi tới Klondike tìm vàng của tác giả. Nội dung cuốn tiểu thuyết xoanh quanh nhân vật chính là một chú chó tên là Buck-một chú chó đã phải trải qua quá nhiều xấu số. Buck vốn dĩ đang sống trong một gia đình khá giả, “nó là vua của mọi thứ sinh vật bò, lết và bay, kể cả con người nữa, trong cái trang trại của ngài thẩm phán Miller”. Và Buck bị đẩy ra ngoài xã hội , Buck bị bắt cóc đưa lên vùng Alaska trên Bắc Cực để kéo xe trượt cho những người tìm vàng, lòng tự trọng của một vị vừa tự hào đã bị từng mũi dùi cui đập tới tan vỡ và từ đây bản năng sống sót của nó mới khơi dậy. Buck như một món hàng tùy ý chuyển đổi từ người này sang người khác , phải qua tay những người chủ độc ác và tàn nhẫn, bị bóc lột sức lao động trong bão tuyết với những phần ăn ít ỏi. Cuối cùng, Buck gặp được John Thornton, một người chủ có tư cách vô cùng xinh tươi và tốt bụng và Buck nhanh chóng hòa nhập nơi đây. Lần trước hết nó cảm thu được thế nào là tình mến thương thật sự chứ ko phải là ý thức trách nhiệm bảo vệ các đứa con của thẩm phán Miller trước kia. Cuộc sống của Buck đang yên bình và tốt đẹp thì hiện thực tàn khốc lại xảy tới với người chủ nó mến thương nhất: John Thornton. Chủ sở hữu của nó đã chết bởi đám người da đỏ Yeehats sau cuộc đi săn cùng những con chó khác của nó. Giờ đây tình mến thương, lòng trung thành của Buck đã hoá thành sự vô vọng và nỗi đau thống khổ , nó chỉ biết lao vào cấu xé những tàn tích còn lại. Từ đó, nó dứt bỏ con người, trở thành một con chó hoang đi theo tiếng gọi từ nguyên thủy.
“Tiếng gọi hoang dại” của Jack London là một cuốn sách giàu sự nghĩa. Nó ko chỉ kể về cuộc thăng trầm của chú chó Buck nữa nhưng có nhẽ đôi lúc chúng ta sẽ như thấy hình ảnh của chính mình ở trong đó. Tác phẩm cũng phản ánh rất hiện thực về sự khác lạ trong sống sót. Trong mỗi con người luôn có một phần bản năng tồn tại, nó sẽ chỉ trỗi dậy lúc chúng ta phải trải qua những đau thương tới mức gục ngã. Đọc cuốn tiểu thuyết này bạn sẽ ko chỉ đơn có những xúc cảm vui buồn nhưng còn là sự đồng cảm tuyệt đối. Và cũng mong rằng sau lúc đọc tác phẩm, mỗi chúng ta sẽ mến thương động vật hơn vì chúng cũng có bản tính mến thương, biết trân trọng.
Em rất thích cuốn sách này của Jack London. Đó là một cuốn sách hay, truyền tải rất nhiều thông điệp và ý kiến ý nghĩa cho cuộc sống thực tiễn của chúng ta. Em kỳ vọng trong tương lai có thể tìm hiểu và đọc về những cuốn sách tương tự.
Viết về cuốn sách Những kẻ mộng mơ
Có thể nói sách là thứ ko thể thiếu trong cuộc đời mỗi con người, sách cho ta tri thức, nuôi dạy tâm hồn và trí tuệ của con người. Và chắc hẳn người nào cũng có ít nhất một cuốn sách thích thú của riêng mình và tôi cũng vậy. “Những kẻ mộng mơ” của Elvis Nguyễn là cuốn sách nhưng tôi trân quý nhất. Trong một đọc các mẩu tin trên mạng, tôi tình cờ đọc được một vài đoạn trích nhỏ của cuốn sách này, tôi đã trông thấy rằng đây là cuốn sách của cuộc đời tôi.
Có thể khẳng định rằng, cuốn sách này sẽ quyến rũ bạn ngay từ cái nhìn trước hết. Sự thu hút của nó tới từ cách nhưng tác giả phối màu và trang trí bìa sách. Cuốn sách nhỏ gọn, dài khoảng 17cm, rộng 12cm, tông màu trắng xám rất thích hợp với nội dung của cuốn sách. Mặt bìa bọc bìa bóng sáng, trơn nhẵn. Tác giả thật tinh tế và biết cách chiều lòng độc giả lúc đính kèm theo cuốn sách những tấm ảnh nhỏ xinh dùng để người đọc viết lại cảm nhận của bản thân.
Hẳn rằng mỗi người chúng ta người nào cũng đã có lần cảm thấy rằng mình thật vô dụng, rằng cuộc sống quá nhàm chán khiến ta bất lực, con người ta cảm thấy thật đơn độc, mỏi mệt và đánh mất bản thân mình. Vậy thì đây là cuốn sách dành cho bạn. Cuốn sách giúp ta tìm lại chính mình, dẫn lối mình tới với bình yên và hạnh phúc. Cuốn sách ko hẳn là tản văn hay tiểu thuyết nhưng có nhẽ đơn giản chỉ là một cuốn nhật kí, nhật kí của những người đang theo đuổi say mê, người theo đuổi danh vọng hay kẻ đang tìm kiếm tình yêu hoặc một thứ gì khác. Bởi vậy ta có thể nhìn thấy được bản thân mình ở trong đó. Tuổi xanh đầy những hoài bão nhưng cũng chất chứa nhiều nỗi đau, những vấp ngã khiến ta cảm nhận rõ vị mặn chát của những tổn thương. Ta cảm thu được vị cuộc đời : “Chúng ta ngủ vùi tuổi thanh xuân của mình trong một quãng đời. Lúc tỉnh giấc chúng ta phấn đấu tìm hiểu xem mình là người nào. Vì sao mình lại tồn tại ở trên đời?”. Vậy tuổi xanh có gì? Có nhẽ là sự lẻ loi, sự yếu ớt cùng cực lúc đương đầu với cuộc sống. Với lời văn giản đơn ko quá màu mẽ trau chuốt mang lại cho ta nhiều cảm giác chân thực, đầy những xúc cảm lộn lạo. Ta như có sự đồng điệu với tác giả, từ đó soi chiếu vào bản thân, tìm sự giải thoát cho những uẩn khúc trong quá khứ, mở lòng bao dung cho những điều đã qua để trưởng thành, để mở đầu một hành trình mới.
Trong những tháng ngày, bản thân mỏi mệt muốn chùn bước, cuốn sách là liều thuốc xoa dịu tâm hồn tôi, làm tôi cảm thấy mình được sẻ chia, thấu hiểu. “Tuổi xanh chúng ta như một giấc mộng dài ko lối thoát. Cho tới ngày chúng ta tỉnh giấc và tìm ra hướng đi cho riêng mình”. Tuổi xanh của tôi đã có lúc là một trang giấy trắng vì sự lạc lối mất phương hướng nhưng đã có lúc nó cũng là trang giấy úa vàng nhuốm màu vì những giọt mồ hôi và cả nước mắt.
“Có những thứ ở lại. Có những thứ sẽ đi. Một lúc nào đó. Một nơi nào đó. Chúng ta bám víu xúc cảm, sự mất mát. Nhưng trưởng thành. Quên hết tất cả, hay chấp nhận hiện thực rằng chúng ta đã xa?” Mong người nào đó an yên cùng tôi. – Elvis Nguyễn.
Viết về cuốn sách Ngữ văn 7 tập hai
Thời học trò, làm gì có người nào là ko gắn bó với những quyển sách, những quyển vở? Và em cũng thế. Năm nay em học lớp bảy, và từ đầu năm tới giờ, cuốn sách khiến em cảm thấy thích thú nhất là cuốn sách giáo khoa ngữ văn bảy tập hai.
Ấn tượng trước hết của em về quyển sách là hình ảnh trang bìa. Những dòng chữ ngay ngắn, to nhỏ có màu sắc không giống nhau được sắp xếp theo trật tự. Điều em thích nhất ở trang này là hình ảnh những bông sen hồng điểm nhụy vàng, lá xanh trên nền xanh. Nó tạo cho em cảm giác rất dân dã, bình dị và có hồn.Nó cũng là vẻ đẹp tinh khiết của văn học Việt Nam.Lúc mở sách ra, những trang giấy nâu cùng chữ đen hiện lên với các kích cỡ, mẫu mã không giống nhau. Thỉnh thoảng lại có những bức ảnh hay tranh vẽ xen kẽ các văn bản.Em rất thích những bức tranh đó, vì nó mô tả được nội dung của văn bản. Chắc hẳn các tác giả phải kì công lắm mới có thể chọn ra các bức ảnh thích hợp với tác phẩm tương tự.
Em rất trân trọng quyển sách vì nó như là người thầy dạy em học văn. Chúng ta ko chỉ dựa vào lời giảng văn của cô trên lớp nhưng học được, ta phải cần những cụ thể, những nội dung trong sách. Cuốn sách này đã cho em những bài văn, bài thơ hay thời Đường, thời trung đại của các nhà văn, thi sĩ của các nước không giống nhau. Em rất thích đọc những bài văn, bài thơ trong sách. Đọc chúng, em thấy được một tâm hồn nghệ sĩ đang thổn thức trong trái tim mình. Ko chỉ có văn bản, cuốn sách còn dạy em các kỹ năng văn học, cách làm những bài văn hay. Các kỹ năng sẽ giúp em làm bài tập ko bị sai cấu trúc, cách dùng. Những dàn bài, dàn ý sẽ giúp em làm văn ko bị sai, lạc đề. Rồi những bài văn mẫu là gợi ý giúp em làm bài. Hay những câu hỏi đã làm chúng em phải vắt óc suy nghĩ thật lâu, thật kĩ mới có thể làm được. Sách ko chỉ là thầy, nhưng sách còn là bạn. Mỗi lúc đọc lại những bài văn, em cảm thấy thật đồng cảm với những hoàn cảnh, số phận trong bài. Sách cùng san sớt thú vui nỗi với em.
Hôm nay, em cảm thấy rất hạnh phúc lúc có cuốn sách để học. Đó là cuốn sách đã mang lại cho em nhiều tri thức hữu ích, thú vị. Em mong rằng mình sẽ có thật nhiều cuốn sách hữu ích như thế nữa để học, bổ sung tri thức cho mình. Còn mai này, lúc đã lớn, lúc đã chuyển khối, em sẽ đi quyên góp những quyển sách này cho các bạn vùng sâu vùng xa, các bạn có điều kiện khó khăn để các bạn đấy có sách học, có tri thức để trở thành những con người có ích cho xã hội.
Được đọc và học với những quyển sách là một điều rất hạnh phúc đối với em. Em rất thích và trân trọng quyển sách này. Em hứa sẽ học thật giỏi để mai này góp sức cho non sông, tổ quốc.
Viết về cuốn sách Ko gia đình
Tôi là một đứa nhỏ mồ côi…
Sinh ra trong một gia đình thiếu đi cái siết chặt từ bàn tay cha, và cái ôm ấm áp của mẹ. tôi đã luôn ước ao có được sự may mắn như bao đứa trẻ khác, nhưng cuộc sống chẳng rộng lòng cho người nào tất cả, tôi đã thực sự sụp đổ lúc đối diện trước những khổ đau đấy. Nhưng bất thần tìm thấy và đồng cảm với cuốn sách của một tác gia nổi tiếng Hector Malot, trong cuốn sách đã chứa đựng những khoảnh khắc đôi lúc làm tôi đớn đau nhưng đôi lúc lại thấy mình thật hạnh phúc.
Bão giông có thể tới và lấy đi hạnh phúc của bất kỳ một người nào, điều quan trọng ở đây là cách ta đón nhận những nghịch cảnh đó và đương đầu với chúng ra sao để làm cho những điều bình dị trở thành phi thường. Giống như cách nhưng cậu nhỏ Remi trong tác phẩm “KHÔNG GIA ĐÌNH” nhưng tôi sắp sửa san sớt cho tất cả các bạn, cho những người đã và đang cần “động lực” để sống.
“Ko gia đình” kể về cuộc phiêu bạt của Rêmi – một cậu nhỏ ko cha mẹ, ko họ hàng thân thích, sống với mẹ nuôi ở một vùng quê hẻo lánh. Sau đó, em đi theo đoàn xiếc chó, khỉ của Vitali – một cụ già từng trải và đức độ, đi ngao du và trình diễn khắp mọi miền nước Pháp. Remi đã lớn lên trong sự gieo neo của cuộc hành trình. Nhiều lúc cả đoàn được ăn no mặc ấm, cũng có lúc phải đi trong trời đông giá rét, dưới cơn bão tuyết, nhịn ăn tưởng chết tới nơi. Rồi cụ Vitali mất, chỉ còn Rêmi và chú chó Capi trung thành. Từ đây em tự lập, ko những lo cho mình, em còn nuôi nấng chú nhỏ Matchia vào gánh hát rong. Họ đã trở thành đôi bạn thân, cùng nhau phiêu bạt, cùng chịu đựng gieo neo và cùng sẻ chia niềm sung sướng. Nhưng cuộc đời em đâu đã hết gian truân! Đã có lúc em bị kẹt dưới hầm mỏ lụt tới mười bốn ngày đêm. Có lúc khác, em vào nhầm nhà một tên vô lại vì tưởng đó là cha đẻ của mình. Rồi em lại phải vào tù vì bị mắc án oan…Nhưng dù ở đâu, trong hoàn cảnh nào, em vẫn noi theo nếp sống của cụ Vitali: giữ gìn phẩm giá, thẳng thắn, gan góc, tự trọng, thương người, ham lao động, ko ngửa tay xin xỏ, ko gian sảo, nhớ ơn nghĩa, luôn làm người có ích. Cuối cùng, giống như những kết thúc có hậu trong các câu chuyện cổ tích, Rêmi tìm lại được gia đình thật sự của mình và sống hạnh phúc bên những người thân yêu.
Qua cuộc phiêu lưu của cậu nhỏ Rêmi ta thấy được nhiều điều về số phận khổ đau của con người…Trước hết là Rêmi – nạn nhân của cuộc tranh giành quyền thừa kế tài sản. Em sống cuộc đời phiêu bạt của kẻ hát rong và phải chịu bao nhiêu gieo neo mới tìm lại được gia đình. Cuộc đời của cụ Vitali cũng là một thảm kịch. Cụ vốn là một người đứng trên bậc cao nhất của nấc thang xã hội, nhưng cuối cùng lại phải làm nghề xiếc chó sống qua ngày. Sức lực của cụ bị bào mòn bởi sự khắc nghiệt của xã hội. Để rồi cụ chết, chết vì ko tin vào lòng tốt của con người. Còn cả chú nhỏ Matchia luôn bị đánh đập, hành tội bởi ông chủ. Liệu còn số phận nào đáng buồn hơn thế?
Nhưng cuốn sách này ko chỉ có toàn khổ cực, nó cũng có nhiều điều thú vị để đọc, để cảm thấy vui vì những trị giá tốt đẹp của con người. Trước hết là tình cảm gia đình, tình thương của cụ Vitali dành cho Rêmi. Cụ đã dạy em nhiều điều hay lẽ phải để tồn tại trong toàn cầu khắc nghiệt. Bà Milligan và Arthur cũng yêu Rêmi. Họ chăm sóc, nuôi nấng lúc em rơi vào tình trạng khó khăn nhất.Và cũng thật thiếu sót nếu ko kể tới tình bạn thắm thiết giữa Rêmi và Matchia. Hai em sống đùm bọc nhau, san sớt đắng cay ngọt bùi,luôn sát cánh cùng nhau trong thiến nạn. Câu chuyện này còn ngợi ca lao động, ngợi ca ý thức tự lập tự tin của tuổi teen.
“Tiến lên! Toàn cầu mở rộng trước mắt tôi, tôi có thể dời chân xuống nam hay lên bắc, sang đông hay qua đoài tùy lòng.
Tôi chỉ là một đứa trẻ em, thế nhưng tôi đã làm chủ cuộc đời của tôi”
Hãy đắm chìm dòng xúc cảm của mình vào những trang sách để bản thân tự tin bước qua những thử thách nhưng cuộc sống đặt ra và để trái tim ta cảm thu được toàn cầu này cần lắm những tình mến thương như thế. Tuổi xanh đừng ngại đương đầu với khó khăn bởi nếu ko bị lạc đường ta sẽ khó biết mình vốn rất sợ hãi, nếu ko bị dối gạt ta sẽ khó biết mình rất dễ tổn thương, nếu ko bị bỏ rơi ta sẽ khó thấy được tính yếu ớt và phụ thuộc của mình. KHÔNG GIA ĐÌNH là một tác phẩm đầy tính nhân văn, đã mang tới cho độc giả những trị giá ý thức tồn tại mãi theo năm tháng. Tác phẩm như ngọn đèn soi rọi cho biết bao tâm hồn thoát khỏi những bóng đêm của cuộc đời. Và cũng để những người nào “có gia đình” suy ngẫm, làm sao sống cho tốt, xứng đáng với cái may mắn nhưng số phận ban cho.
Nếu như trong cuộc sống, sự hiến tặng đem tới thú vui thì sự chia sớt lấy đi nỗi khổ. Người nào rồi cũng sẽ có lúc rơi vào vũng lầy khổ đau hay vô vọng. Thật ko có gì quý giá bằng ngay trong lúc đấy có một cánh tay vững chãi cho ta tựa vào và truyền thêm sức mạnh giúp ta đủ dũng cảm để vượt qua. Bàn tay đấy có thể ko đủ sức kéo ta khỏi vũng lầy xấu số nhưng nó đã làm nỗi khổ đau kia vơi đi ít nhiều. Đó là lý do nhưng ta luôn cần có nhau trong cuộc đời này.
Thật sự cảm ơn ông, Hector Malot!
Viết về cuốn sách Khoảng Lặng Của Trái Tim
Mỗi ngày trôi qua ,đối với em là thú vui vô tận.Bởi vì em được sống trong muôn vàn tình mến thương của gia đình,thầy cô và bằng hữu. Chính những sự quan tâm vô bờ bến đấy là niềm tin xúc tiến em phải phấn đấu học tập thật tốt. Như câu nói của Lê-nin: “ học,học nữa,học mãi’’. Em đã phấn đấu ko ngừng để trau dồi bản thân mình được hoàn thiện hơn. Và người bạn luôn đồng hành với em trong suốt chặng đường tri thức đó là những quyển sách. Ko những em nhưng tất cả mọi người trong chúng ta người nào cũng đều rất thích đọc sách. Sách mang lại cho chúng ta một kho tàng tri thức vô tận và mở cửa tâm hồn cho mỗi chúng ta. Đọc sách giúp kết nối những trái tim mến thương lại với nhau. Giúp chúng ta hiểu rằng cuộc sống này đáng quý biết bao. Và có một thú vui lớn là có một đơn vị tài trợ cho trường mở ra thư viện thông minh. Em cảm thấy rất vui và hạnh phúc. Bởi vì cánh cửa thư viện thông minh sẽ mở ra cho chúng em ánh sáng của tri thức. Những tri thức nhưng thầy cô truyền đạt cho chúng em là vô cùng quý báu và những quyển sách của thư viện sẽ giúp em tiến gần hơn với ước mơ của mình. Vào những lúc rảnh em thường cùng các bạn tới thư viện để đọc sách.
Và quyển sách: “Gọi tên mến thương’’ đã làm cho tim em tràn dâng xúc cảm. Trong quyển sách này là những câu chuyện cảm động đã tạo nên một chuỗi dài đầy nước mắt. Mỗi câu chuyện là một bức tranh của nhiều mảnh vỡ cuộc đời ghép lại. Trái tim của mọi người trong quyển sách này đã xoa dịu đi vết thương của những con người xấu số. Và em hiểu rằng chính lòng nhân ái là ngọn lửa đã sưởi ấm con tim của họ. Em đã thực sự cảm động trước những nghĩa cử cao đẹp của mọi người. Dù ở cái tuổi gần đất xa trời nhưng người mẹ liệt sĩ chín mươi bốn tuổi với cái lưng còng đã nuôi nấng các em nhỏ mồ côi bằng tình mến thương như trời như biển. Bom đạn của chiến tranh đã qua đi nhưng nỗi đau vẫn tồn tại, bà làm sao có thể bỏ mặt các em nhỏ thiếu tình thương của ba,mẹ phải sống trong cảnh khó khăn, cực khổ. Em đã chợt nghĩ tới bà và mẹ,nghĩ tới tình thương đã dành cho em suốt bao năm qua. Em sẽ mãi mãi khắc ghi những tình cảm đấy vào trái tim nhỏ nhỏ này. Và em đã rất khâm phục bà đã hết lòng tận tụy , chăm lo cho các nhỏ nhỏ. Hay các chị trong câu chuyện đã dành hết cả tuổi đời thanh xuân của mình để chăm sóc cho các em bị khuyết tật, thiểu năng, chất độc màu da cam. Dù thiếu thốn trăm bề nhưng các chị vẫn lo cho các em từng miếng ăn, giấc ngủ, dạy cho các em học từng con chữ. Các chị nghĩ rằng trong nghịch cảnh trớ trêu của cuộc đời chỉ có con chữ mới có thể đưa các em tới chân trời phía trước. Và quan trọng hơn chị đã cho các em biết rằng mình ko hề vô ích trong cuộc đời này. Bởi vì các em chính là những hạt giống của tổ quốc tương lai sẽ giúp ích cho đời. Sự bao dung, nhân hậu của các chị ko có ngôn từ nào để tả xiết.
Ở các chị luôn có một sức mạnh vô hình và niềm tin kỳ vọng đối với các em đang mắc bệnh nặng. Càng đọc đôi mắt của em càng hoe hoe đỏ. Em ko thể nào cầm được nước mắt trước những mảnh đời đầy xấu số. Em học được ở các chị rất nhiều về tình mến thương. Và em còn cảm phục trước tình cảm đồng chí đầy mãnh liệt. Một người suốt hai mươi sáu năm dài đã lặn lội tới những nơi đã xảy ra bom đạn chiến tranh để tìm thi thể của đồng chí. Những người đã hi sinh cao cả vì nhiệm vụ bảo vệ bầu trời hoà bình cho dân tộc,cho tổ quốc. Họ là những con người có lòng nồng nàn yêu nước và tâm huyết tuổi xanh. Dù những người lính đấy đã nằm xuống nhưng tim họ vẫn còn ấm áp bởi tình cảm bằng hữu đấy quá cao thượng. Em thầm nghĩ rằng mình sẽ phấn đấu sống tốt và sẽ vun vén những ngọt ngào, hạnh phúc cho tình bạn của mình. Và trong em luôn cảm phục những người có ý chí vươn lên trong cuộc sống. Dù họ bị khuyết tật thế nhưng bằng nghị lực họ đã vượt qua rào cản của xã hội và tiếp tục chắp cánh cho những người có hoàn cảnh giống như mình. Em luôn thầm ngưỡng mộ họ bởi vì những con người đấy ko bao giờ khuất phục trước những trở ngại của cuộc đời. Và em trông thấy một điều từ những nỗ lực phấn đấu của những người bị khuyết tật: “chúng ta nên nhìn vào khả năng của họ- đừng nên nhìn vào sự khác lạ’’. Trên đường đời ko có gì ko thể vượt qua chỉ cần ở trong ta có niềm tin vững chắc vào ngày mai tươi sáng. Qua quyển sách này em đã được học hỏi rất nhiều điều tốt. Em đã đúc kết cho mình những kinh nghiệm sống thật hữu ích. Và em hiểu rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười lúc chúng ta quan tâm tới mọi người xung quanh. Đừng nên sống quá khép kín vì lúc đó dòng thời kì dần dần trôi qua một cách vô ích. Vì sao chúng ta ko thử mở lòng mình một lần để cảm nhận những vị ngọt nhưng cuộc đời mang tới cho chúng ta. Một quyển sách với những tấm lòng nhân ái đã cho ta biết sẻ chia cuộc sống này. Đôi lúc chính những câu chuyện đời thường đã mở ra cho chúng ta cách nghĩ và cách sống mới. Và em có thông điệp mến thương muốn sẻ chia với mọi người: lúc vui-để biết san sớt; lúc buồn – để thôi bi quan;lúc thành công – để biết nhìn lại;lúc thất bại-để biết vươn lên. Cuộc sống này rất nhiều điều mới lạ nhưng chúng ta cần cùng nhau khám phá toàn cầu của sách. Em rất cảm ơn thư viện thông minh. Vì nhờ thư viện nhưng em có thể trải lòng mình cùng sách.Lúc đọc xong quyển sách: “Gọi tên mến thương’’ giúp em có nhiều động lực hơn trong cuộc sống. Chính lòng nhân ái là chiếc chìa khóa mở cửa tâm hồn cho chúng em. Dù cho trái tim của người nào đó đã bị hoá đá nhưng bằng tình thương ấm áp đó sẽ làm cho trái tim của chúng ta phải thức tỉnh sau cơn mơ dài. Một lần nữa em cảm ơn thư viện vì đã tạo điều kiện cho em và các bạn mở rộng tri thức của mình. Em mong rằng thư viện thông minh sẽ được nhân rộng trên cả toàn cầu để mọi người có thể cùng nhau đọc sách để trái tim chúng ta có những phút khoảng lặng cho riêng mình. Và qua những câu chuyện đầy lòng nhân ái là những bài học vô cùng quý báu, là hành trang vững chắc cho em bước vào đời.
Viết về cuốn sách Thi nhân Việt Nam
Thơ – những âm vần và nhịp độ dễ nhớ, giản dị nhưng lại thâm thúy. Tôi thích thơ, nó mang lại cho tôi cảm giác như đang lạc vào một khoảng ko gian cùng với tác giả. Trong ko gian đấy tôi cảm thu được cả thú vui, nỗi buồn và cả sự tiếc nuối nhưng tác giả mang tới trong tác phẩm. Một bài thơ có thể ngắn có thể dài, nhưng nó lại chứa đựng cả một tư tưởng lớn bao trùm cả một thời đại. Vì chính lẽ đó, tôi đã tới thư viện trường rất thường xuyên để tìm tới những bài thơ hay và tình cờ tôi đã thấy được cuốn sách “Thi nhân Việt Nam” của Hoài Thanh – Hoài Chân, trong đó có các tác giả nhưng tôi thích thú cùng với các bài thơ của họ. Và như một lẽ tất nhiên, tôi đã mượn nó để thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình.
Mở đầu của cuốn sách là một bài phê bình về “Một thời đại trong thi ca”. Tôi đã rất ngỡ ngàng vì có những thứ chưa xúc tiếp và chưa biết. Vì vậy, tôi đã định bỏ nó lại, nhưng Sapphire đã viết : “Tác giả gửi đi những thông điệp và việc của người đọc là giải mã những thông điệp đó một cách thấu đáo nhất có thể”. Quyết tâm của tôi lại nổi lên, tôi mở sách ra và ngồi đọc, tìm tòi tỉ mỉ những thông tin chưa biết. Quả thực, quyển sách đã mang lại cho tôi rất nhiều sự ngạc nhiên.
“Thi nhân Việt Nam” là cuốn sách phê bình về phong trào thơ mới Việt Nam, do hai anh em nhà văn Hoài Thanh và Hoài Chân biên soạn. Đây là một tuyển tập thơ trước hết của thời kỳ thơ mới – những bài thơ lãng mạn chịu tác động của nền văn hóa phương tây, ghi nhận lại những tên tuổi thi sĩ và những bài thơ trị giá trong vòng 1932–1941. Cuốn sách bình luận theo phương pháp chủ quan, được nhiều nhà văn giám định rất cao về giọng bình và trình độ cảm nhận của tác giả. Cuốn sách đã được rất nhiều tác giả nhưng tôi thích thú cũng như các thi nhân ưu tú nhất của thời kỳ này. Xuân Diệu, Huy Cận, Hàn Mạc Tử. Tổng cộng có tất cả 44 thi sĩ và Tản Đà – thi sĩ giao thoa giữa hai thời đại cũ và mới được ở “ghế danh dự”.
Tác giả đã viết “Thi nhân Việt Nam” một cách rất tỉ mỉ và thật tâm. Đây là một tài liệu tốt để rèn luyện kỹ năng lí luận văn học. Cuốn sách sẽ đem lại cho bạn những tri thức phong phú. Chẳng hạn như ông đã nói rằng ko thể lấy độ dài để định giá một bài thơ; nêu cách nhận diện thơ mới sao cho đúng mực, là phải “sánh bài hay với bài hay”, bởi lẽ “cái tầm thường, cái nhố nhăng chẳng phải của riêng một thời nào”. Đồng thời ông cũng nói lên hai thời đại bao gồm trong cái ta chung và cái tôi riêng, tấn thảm kịch của các thi sĩ mới, gợi ý cho họ lối thoát bằng tình yêu tiếng Việt.
Có một câu văn đặc trưng được trích dẫn ở nhiều tư liệu: “Mất bề rộng ta đi tìm bề sâu. Nhưng càng đi sâu càng lạnh. Ta thoát lên tiên cùng Thế Lữ, ta phiêu lưu trong trường tình cùng Lưu Trọng Lư, ta điên cuồng với Hàn Mặc Tử, Chế Lan Viên, ta đắm say cùng Xuân Diệu. Nhưng động tiên đã khép, tình yêu ko bền, điên cuồng rồi tỉnh, say đắm vẫn chơ vơ. Ta ngơ ngẩn buồn trở về hồn ta cùng Huy Cận”. Câu văn này thật sự rất hay, nó như một sự tổng kết cho một thời đại rực rỡ huy hoàng của thơ ca. Và nó cũng được rất nhiều thế hệ sau nhớ tới để mang theo suốt chặng đường đời của mình. Hoài Thanh, Hoài Chân đã làm rung động cả một thế hệ theo sau tương tự.
“Thi nhân Việt Nam” cũng đã trải qua một thời thăng trầm. Lúc nó mới được xuất bản, người ta phủ nhận nó vì nó dám khen cái thứ “thơ buồn”. Nhưng điều càng bất thần hơn chính là Hoài Thanh cũng ko ít hơn một lần chối bỏ nó. Có nhẽ vì nó ko hợp thời hợp thế chăng? Một cuốn sách tổng kết lại cả một thời kỳ thơ ca lúc mới xuất hiện bị người ta phủ định, thì dần dà về sau, lúc nhìn lại những tác phẩm đấy, ta mới hiểu rõ, mới thâm thúy cảm thu được sự giám định, phê bình của tác giả dành cho một quãng thời kì đổi mới. Cuốn sách dù đã được trả về đúng vị trí, trị giá của nó nhưng thật đáng tiếc, Hoài Thanh đã mất, và cũng đem theo một nỗi niềm u uẩn.
“Thi nhân Việt Nam” là một cuốn sách rất hay. Nó thích hợp với những người yêu thơ ca. Nó cũng thích hợp với những người nào muốn tìm nguồn tư liệu để tích lũy tri thức, tăng lên khả năng lí luận văn học. Cuốn sách ko phải cứ đọc ngày một ngày hai là xong, nhưng trong từng câu chữ, ta phải ngẫm đi ngẫm lại rất nhiều lần để hiểu được ý nghĩa của nó. Tin tôi đi, thời kì của bạn sẽ ko lãng phí nếu bạn dùng để đọc và ngẫm cuốn sách này. Đọc xong sách, tôi cảm nhận thâm thúy rằng Hoài Thanh ko hổ danh là nhà phê bình văn học xuất sắc nhất của Văn học Việt Nam hiện đại. “Thi nhân Việt Nam” chính là cuốn sách hay nhất viết về Thơ mới, và cũng là một trong những cuốn sách hay nhất của phê bình văn học Việt Nam.
Viết về cuốn sách Chuyện con mèo dạy hải âu bay
“Một câu chuyện khiến tâm hồn nở hoa, một toàn cầu vẹn nguyên, trong sáng và nhân hậu sâu xa, một câu chuyện như viên ngọc khó tìm, dành cho mọi trẻ em và người lớn”. Tôi đang nói tới cuốn sách “Chuyện con mèo dạy hải âu bay” của nhà văn Luis sepúlveda, nhà xuất bản hội Nhà văn.
Cuốn sách là món quà vô cùng quý giá nhưng cô bạn Khánh Đăng đã dành tặng tôi. Một cuốn sách nhẹ nhõm nhưng đầy ý nghĩa nhân văn. Một cuốn sách nhưng ở đó, tôi học được sự tận tình và tầm quan trọng của việc giữ lời hứa. “Chuyện con mèo dạy hải âu bay” là một câu chuyện đầy tình người và tình mèo gói gọn trong 140 trang sách. Một câu chuyện cổ tích, một câu chuyện tưởng chừng hết sức phi lí chuyện con mèo dạy hải âu bay. Tôi đã rất thắc mắc lúc lần đầu cầm cuốn sách trên tay: ko có cánh, làm sao một con mèo lại có thể dạy hải âu bay? Đọc tới trang cuối cùng, tôi đã tìm ra lời giải: Cuộc sống muôn màu, mỗi loài một khác nhưng tình mến thương thì ko! Và chú mèo Zorba đã dạy được hải âu bay bằng tất cả tình mến thương của mình.
“Tôi hứa rằng tôi sẽ ko ăn quả trứng!”
“Tôi xin hứa rằng tôi sẽ chăm lo cho quả trứng tới lúc con chim non ra đời.”
“Tôi hứa sẽ dạy nó bay.”
Câu chuyện kể về chàng mèo Zorba mập ú và hành trình thực hiện ba lời hứa với Kengah cô hải âu tội nghiệp đã chết vì váng dầu trên biển, sau lúc để lại quả trứng. Tưởng chừng đó chỉ là lời hứa xoa dịu để nàng hải âu Kengah nhắm mắt nhắm mũi yên lòng nhưng Zorba đã khiến nó trở thành lời hứa tập thể mèo ở bến cảng. Bắt một con mèo ấp trứng thật sự ko hề đơn giản chút nào. Trong những ngày khó khăn đó, thỉnh thoảng Zorba thấy thật uổng phí thì giờ, bởi có vẻ như nó đang chăm lo một vật thể ko sức sống. Thậm chí, thân thể nó còn bị chuột rút do ko được vận động. Nhưng lúc quả trứng nứt ra, một cái đầu trắng, nhỏ xíu, ướt nhẹp thò ra khỏi vỏ trứng, con chim non chiếp chiếp gọi “Má!” thì bao mỏi mệt, vất vả, khó khăn trước đó tan biến hết. Zorba xúc động khiến nó “ngượng hồng lựng cả mình”. Zorba đã gặp phải nhiều khó khăn lúc mến thương đứa con khác lạ của mình, nhưng nó chấp nhận điều đó. Nó bắt ruồi cho con chim nhỏ ăn mặc cho bị gọi là con mèo mập khùng điên đang tập thể dục. Vì Lucky bé nhỏ Zorba đã phải thương lượng với lũ chuột hôi rình. Nó bỏ thời kì hội ý và tư vấn để dạy cho hải âu bay một việc nhưng chính nó cũng ko làm được.
Chú mèo Zorba mập ú, mèo Secretario nhanh nhẹn, Đại tá quyền quý, mèo Einstein uyên bác hay cả chú mèo Bốn Biển đều phấn đấu dạy cô nhỏ hải âu đấy học bay, một điều nhưng họ chưa bao giờ thực hành. Nhưng bằng tất cả tình mến thương, bằng sự tận tình của mình, họ đã đánh thức Lucy tìm lại khả năng của chính mình: “Con là chim hải âu và con phải sống cuộc đời của một con hải âu. Con phải bay”. Tôi đã thấy Ở Zorba, một con mèo dũng cảm, một con mèo trọng lời hứa. Nó hoàn toàn có thế hủy lời hứa lúc cô hải âu đã chết, nhưng với tất cả danh dự của một con mèo, nó đã giữ lại và thực hiện lời hứa đấy bằng tất cả sự nhiệt và tình mến thương của mình. Con người chúng ta có nhẽ nên xem lại bản thân mình lúc nhìn thấy một con mèo như thế, đôi lúc ta nói những lời hứa rồi lại dễ dàng nuốt trôi những lời hứa đấy!
“Chúng ta đã dành cho con sự chăm sóc nhưng ko hề nghĩ tới việc biến con thành con mèo. Chúng ta yêu con như yêu một con hải âu. Chúng ta cảm thấy con cũng yêu chúng ta tương tự,chúng ta là bạn con, là gia đình của con và chúng ta muốn con biết rằng nhờ con, chúng ta đã học được một điều đáng tự hào: Chúng ta học được cách trân trọng, quý mến và mến thương một kẻ ko giống chúng ta”. Những lời giảng giải của Zorba với “đứa con” Lucky đã giúp tôi trông thấy để thấu hiểu và mến thương kẻ khác là một việc rất khó nhưng ko phải ko thể: “Thật dễ dàng để chấp nhận mến thương một kẻ nào đó giống mình thật sự rất khó khăn và con đã giúp chúng ta làm được điều đó”. Con mèo mun đấy đã làm được, đã mến thương con hải âu, chăm sóc nó nhưng ko hề nghĩ tới việc biến con hải âu thành một con mèo. Chúng ta cũng thấy một con người như thi sĩ, đã thấu hiểu mèo Zorba nhưng chấp nhận hỗ trợ nó. Một con người cũng đã vượt qua luật bất thành văn của nhân loại là những loài khác ko nói được tiếng người để tới hỗ trợ một con mèo dạy hải âu bay.
Cuốn sách còn cho tôi thấy những bà mẹ tuyệt vời. Là mẹ hải âu đã vất vả đương đầu với cái chết từ vết dầu đang phủ lên thân nó, đương đầu với những giọt dầu đang thấm vào nó, đương đầu với cái chết để lo cho cuộc đời của đứa con trong quả trứng sắp sinh ra. Tôi thấy hình ảnh của một người mẹ lớn lao. Người mẹ thứ hai là Zorba, mặc dù là anh mèo, nhưng nó luôn được Lucky gọi là má: “Con yêu má, Zorba. Má là con mèo tuyệt vời nhất toàn cầu”. Và má Zorba đấy đã rơi nước mắt lúc nhìn thấy “đứa con” của mình bay lượn trên trời.
Tôi còn thấy ở câu chuyện này tình bạn thật đẹp giữa những con mèo, việc của một con mèo cũng là việc của tất cả những con mèo vùng cảng. Tôi cũng thấy ở đó những sự tàn phá của con người tác động tới tự nhiên thông qua lời kể của chú mèo Bốn Biển, qua cái chết thương tâm của nàng hải âu Kengah . . . Thiết nghĩ con người chúng ta phải suy nghĩ và hành động đúng mực để bảo vệ môi trường. Đừng để những việc làm vô ý thức của chúng ta hôm nay làm thịt chết những thế hệ tương lai.
Gấp cuốn sách lại, tôi vẫn nghe giọng nói đáng yêu của cô hải âu nhỏ nhỏ Lucky: “Con yêu má, Zorba!”. Tình mến thương chỉ đơn giản vậy thôi, trong trẻo và tự nhiên!
“Chuyện con mèo dạy hải âu bay” thật sự là một câu chuyện nhẹ nhõm, tình cảm nhưng vô cùng xúc động, đầy triết lí, nhân văn, một câu chuyện khiến tâm hồn nở hoa.
Viết về cuốn sách Đắc nhân tâm
Mỗi chúng ta người nào người nào cũng đều có những thị hiếu của riêng mình và bản thân tôi cũng vậy, tôi luôn say mê đọc sách, tôi thích rất nhiều thể loại sách, những cuốn sách để lại cho tôi nhiều ấn tượng nhất có nhẽ là cuốn Đắc Nhân Tâm của tác giả Dale Carnegie.
Cuốn sách này mang lại cho tôi rất nhiều nhiều tri thức hay trong cuộc sống, nó dạy tôi cách làm người, cách đối nhân xử thế và dạy tôi biết cách cư xử đúng mực với mọi người xung quanh. Con người có nhẽ người nào cũng có những cái thích thú của riêng mình và tôi nghĩ rằng việc đọc sách mang lại cho tôi rất nhiều những tri thức hữu ích. Nó giúp tôi tăng trưởng thêm tư duy, học hỏi được nhiều bài học quý báu từ cuộc sống.
Sách vở đó là tài sản ý thức của con người, chính vì vậy, mỗi tác giả đều phấn đấu gạn lọc những cái cần thiết và quan trọng nhất nhưng mình tích lũy được để viết lên những cuốn sách để đời. Tài sản của mỗi con người là không giống nhau và bản thân tôi nghĩ rằng tài sản nhưng tôi có được đó là việc tích lũy vốn tri thức nhưng ngày ngày tôi đang dần học hỏi và rèn luyện, đó là thứ tài sản quý báu, ko phải dùng bằng tiền có thể sắm được, tôi phải bỏ thời kì, công sức, tài sản của mình ra để học hỏi và có được nó, chính vì vậy tôi luôn trân trọng và phát huy nó mỗi ngày.
Ngày nay xã hội ngày càng tăng trưởng, nhu cầu và thi hiểu đọc sách của người đọc cũng ngày càng giảm dần, chính vì thế sách vở ngày càng mất đi trị giá của nó. Công nghệ ngày càng hiện đại con người dường như quên đi nhiều thứ có trị giá của cuộc sống, họ luôn tích lũy cho mình vốn tri thức từ cuộc sống, nhưng dường như quên đi nhiều thứ, lẽ ra cần trân trọng và giữ gìn nó mỗi ngày. Chúng ta cần phải biết sống một cách có ý nghĩa, có tương tự lúc ngoảnh lại, chúng ta mới ko cảm thấy luyến tiếc vì những gì đã xảy ra với chính mình.
Đắc Nhân Tâm có nhẽ là cuốn sách nhưng tôi thấy nó hữu ích nhất, trong những cuốn sách nhưng tôi đã từng đọc, nó ko chỉ làm cho tôi hiểu được nghệ thuật thuyết phục con người, biết cách sống đúng mực hơn cho cuộc sống này, nhưng còn hỗ trợ cho ta vốn tri thức lớn. Tác giả là người hiểu rộng, tài cao, chính vì thế, những câu từ nhưng ông viết lên cũng luôn giàu trị giá biểu tượng, con người cần phải học hỏi, trân trọng và giữ gìn những tài sản vô giá này, đó là tài sản quý báu nhưng chúng ta nên học hỏi, giữ gìn và phát huy được trị giá tuyệt vời của nó.
Tôi thường có thói quen đọc sách mỗi ngày, và điều đó làm cho tôi cảm thấy hạnh phúc, lúc tôi tiếp thu và học hỏi được nhiều bài học có trị giá cho cuộc sống, nó ko chỉ giúp tôi tăng trưởng được nhiều hơn nữa những kỹ năng, cũng như tư duy đang bị khuyết thiếu của chính mình. Một cách tư duy đúng mực có thể giúp tôi rất nhiều điều trong cuộc sống này, chính vì thế, tôi luôn phải phấn đấu rèn luyện bản thân mỗi ngày để ngày càng hoàn thiện bản thân mình nhiều hơn nữa.
Thị hiếu và niềm mong ước sẽ luôn đi cạnh chúng ta, nó thúc dục ý chí và khả năng của chúng ta mỗi ngày, chính vì vậy, xoành xoạch học hỏi, phấn đấu rèn luyện bản thân là điều rất cần thiết và nên thực hiện. Chỉ có việc học, đọc và tư duy mới giúp chúng ta hiểu được nhiều điều từ cuộc sống này, mỗi chúng ta phải ý thức được trách nhiệm cũng như trị giá của bản thân, để từ đó làm được những điều có trị giá và ý nghĩa nhất nhưng cuộc sống của chúng ta đang cần.
Mỗi ngày chúng ta đều sống, rèn luyện và đang phấn đấu để rèn luyện bản thân mình, điều đó giúp chúng ta rất nhiều trong cuộc sống. Một cuốn sách hay giúp chúng ta rất nhiều điều trong cuộc sống. Nó dạy chúng ta cách làm người, dạy chúng ta lớn lên trong xã hội có nhiều điều khó khăn, cũng như mọi điều vất vả nhưng cuộc sống này đang đặt ra cho mỗi người.
Xoành xoạch rèn luyện bản thân mỗi ngày, để từ đó chúng ta hiểu được nhiều điều có trị giá từ cuộc sống này. Luôn học tập, rèn luyện và tăng trưởng bản thân, để chúng ta có thể học hỏi và trở thành một công dân có ích cho xã hội này. Mỗi ngày phải năng học hỏi, tăng trưởng mọi kỹ năng sống, để từ đó tăng lên được mọi kỹ năng cũng như kinh nghiệm của mình.
Người nào người nào cũng đều có ước mơ và những thú vui của riêng mình, nhưng đối tôi thú vui của tôi là được đọc những cuốn sách nhưng mình thích mỗi ngày.
Viết về cuốn sách Cây chuối non đi giày xanh
Tôi đã từng nghe nói ở đâu rằng “sách là toàn cầu”. Quả thực đúng tương tự, sách là toàn cầu thu nhỏ, cho phép ta trải nghiệm, cảm nhận rất nhiều cung bậc xúc cảm không giống nhau. Qua những câu chuyện đầy xúc động mỗi người lại tự rút ra những bài học cho riêng mình. Đối với tôi cuốn sách gối đầu giường, cuốn sách tôi thích thú nhất chính là “Cây chuối non đi giày xanh” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh.
Câu chuyện được mở đầu thật tự nhiên hợp lý. Nhân vật Đăng cũng là nhân vật chính trong tác phẩm thu được lời đề xuất của người bạn: “Mày viết cho tao một bài về những kỉ niệm lúc mày còn ở đây… Mày viết thật thơ mộng vào. Như viết tiểu thuyết càng tốt”. Nhận lời đề xuất của người bạn, Đăng đã bắt tay vào viết, đó cũng là lúc biết bao kỉ niệm xưa cũ, trong trẻo, hồn nhiên của tuổi thơ ùa về: tình bạn, tình yêu, tình cảm thầy trò. Những kỉ niệm đấy thật xinh tươi, mộng mơ và đáng trân trọng biết bao.
Trong cuốn truyện điều tôi ấn tượng nhất là hành trình tuổi thơ cũng là hành trình tăng trưởng từ tình bạn thành tình yêu của Đăng và nhỏ Thắm. Những đứa trẻ em thơ ngây, hồn nhiên bên nhau trong suốt thuở thiếu thời: bị chết trôi hụt, chúng cùng đi học bơi, bảo vệ nhau trước những kẻ xấu, cùng nhau đi học, cùng nhau cười đùa,… và chúng ngượng ngùng, xấu hổ lúc nghe thấy những lời chòng ghẹo, trêu đùa từ người khác.
Nhưng trên hết đó là sự quan tâm, hỗ trợ nhau thật tâm, tha thiết. Tôi đã vô cùng ngỡ ngàng, ngạc nhiên với hành động hồn nhiên nhưng cũng đầy thật tâm của chú tiểu Khôi, Phan… lúc Thắm buộc phải lấy người nhưng bố mẹ mai mối. Đó còn là sự mến thương vô bờ của mẹ Thắm dành cho đứa con của mình. Chẳng phải người nào khác nhưng chính là bà đã dán tờ giấy đấy trước nhà với nội dung phản đối hôn nhân lỗi thời. Bà mẹ đấy thật bao dung và lớn lao biết bao. Bà biết rằng nếu bị phát hiện vững chắc nhỏ Thắm sẽ bị ăn đòn, bởi vậy bà tự nguyện làm việc đó để đỡ đòn roi thay cho con.
Tác phẩm còn trình bày tình người, tình làng nghĩa xóm đầm ấm, thân thiết. Ông hớt tóc chẳng khác nào ông Ba Bị nhưng bố mẹ vẫn dọa mỗi lần tôi hư. Ông hay chòng ghẹo những đứa nhỏ trong làng, mồm ông nhai trầu đỏ lòm làm tất cả những đứa trẻ trong làng phải sợ hãi. Nhưng lúc thấy Đăng và Thắm bị ngã nước, sắp chết trôi ông đã vội vã xuống cứu. Ẩn sau con người gàn dở đấy là cả một tấm lòng nhân hậu và lương thiện biết bao.
Và còn rất nhiều câu chuyện nhỏ nhặt, vô cùng đời thường trong truyện khiến người ta đọc một lần rồi không thể nào quên được. Có nhẽ lúc đọc cuốn sách này những đứa trẻ nông thôn sẽ như được sống lại những kí ức thơ ngây, hồn nhiên của mình. Chỉ là những câu chuyện vặt, câu chuyện nhỏ nhưng đầy chất nhân văn và thấm đẫm tình người.
Truyện được viết bằng giọng văn nhẹ nhõm, sâu lắng, thấm đẫm chất trữ tình. Tiếng nói giản dị, tự nhiên, đậm chất Nam Bộ khiến người đọc cảm thu được thân yêu, thân thiện. Ko chỉ vậy, Nguyễn Nhật Ánh còn tạo dựng tình huống rực rỡ, những cụ thể bất thần làm câu chuyện trở thành quyến rũ, lí thú hơn.
Gấp cuốn sách lại, những gì đọng lại trong lòng mỗi người ko chỉ là giọng văn đượm đà, thật tâm nhưng còn bởi tình người thâm thúy, cảm động, bởi những suy nghĩ hồn nhiên, thơ ngây nhưng hết sức thật tâm. Qua tác phẩm, ko chỉ tôi nhưng rất nhiều bạn khác sẽ rút ra cho mình bài học riêng cho mình: bài học về tình bạn, tình cảm láng giềng, về tình cảm gia đình,…
Viết về cuốn sách Kho tàng truyện cổ tích Việt Nam
Bà ngoại mình là thầy cô giáo dạy Ngữ văn, bà là người rất thích đọc và sưu tầm nhiều loại sách. Chính bà là người đã truyền cảm hứng đọc sách cho mình ngay từ lúc mình mở đầu biết đọc. Bà có tặng mình một cuốn sách vừa đẹp vừa hay. Mình sẽ tả lại nó cho mọi người cùng nghe.
Cuốn sách bà tặng mình khá dày, có hơn hai trăm trang sách. Kích thước của nó bằng với các loại sách thông thường, khoảng 24 x 17cm. Được in với chất liệu giấy rất đẹp. Cầm quyển sách rất vững chắc. Bìa trước và sau của của cuốn sách được làm bằng loại giấy dày và cứng, mặt trên nhẵn bóng có nhẽ vì được in cùng với một lớp ni-lông mỏng. Ở bìa trước của cuốn sách mình thấy nó được trang trí rất đẹp và đã mắt.
Ở bốn góc là đường nét hoa văn tinh tế giống như những đám mây đang bồng bềnh trôi trên bầu trời. Phía gần trên cùng là dòng chữ ghi tên cuốn sách được in đậm bằng mực màu đen: KHO TÀNG TRUYỆN CỔ TÍCH VIỆT NAM. Chính giữa bìa sách là một bức tranh rất sinh động với những cô tiên xinh đẹp đang bay lượn giữa bầu trời, có cô cầm đàn đang ca hát, có cô lại cầm giỏ với những loài hoa thơm cỏ lạ… Kế bên các cô là những đám mây trắng vờn nhẹ xung quanh. Bên dưới bầu trời các cô tiên đang bay lượn là hình ảnh một làng quê yên bình với những trục đường làng trải đầy rơm rạ vàng óng. Một vài người dân đang gặt lúa trên cánh đồng.
Phía xa xa, đàn trâu đang tung tăng gặm cỏ. Ở dưới cùng là hàng chữ in nhỏ, màu đen NHÀ XUẤT BẢN VĂN HỌC. Lúc mở sách ra, mình thấy thơm phức mùi giấy mới. Từng dòng chữ màu đen in trên nền trang giấy trắng tinh mang tới cho mình bao nhiêu câu chuyện hay và hữu ích. Nào là chuyện chàng Sọ Dừa thông minh, tài giỏi, chuyện nàng Ba tảo tần, hiền dịu, chuyện cô Tấm chịu thương chịu thương chịu khó, chuyện chàng Thạch Sanh dũng cảm thiệt thà và tên Lý Thông gian ác cuối cùng cũng bị trừng trị.
Mỗi câu chuyện đều đã mang lại cho mình những bài học hay, ý nghĩa. Rằng ở hiền thì lại gặp hiền và kẻ làm điều ác nhất mực sẽ gặp báo ứng. Có nhẽ, lúc bà tặng cho mình cuốn sách này, bà muốn nhắc nhở mình phải luôn học hỏi và tuân theo những điều tốt lành, phải tránh xa và biết phê phán cái ác. Ở gáy sách còn gắn một dải ruy băng bằng lụa, màu đỏ để có thể dễ dàng đánh số trang lúc mình đang đọc dở.
Mình yêu bà ngoại và vô cùng thích quyển sách nhưng bà tặng. Mình đã đọc nó nhiều lần tới nỗi có thể thuộc lòng những câu chuyện trong đó nhưng mình chưa bao giờ chán. Mỗi lúc có thời kì, mình lại kể những câu chuyện quyến rũ đấy cho em gái nhỏ của mình nghe. Em tuy còn nhỏ nhưng rất chuyên chú nghe mình kể chuyện nên mình đã rất vui.
Viết về cuốn sách Tôi tài giỏi, Bạn cũng thế
Sách là thành phầm của xã hội văn minh và hiện đại. Mỗi quyển sách chứa đựng một kho tàng tri thức vô cùng lớn và chứa nhiều tiết mục phong phú không giống nhau. Nó hỗ trợ cho xã hội nhân loại chúng ta sự mới mẻ trong khám phá toàn cầu cũng như biết bao điều lí thú trong cuộc sống.
Nhưng điều quan trọng hơn chính là tìm được cuốn sách hữu ích và cần thiết cho nhu cầu của bạn. Và một trong những cuốn sách tôi muốn giới thiệu tới ở đây đó là cuốn sách “Tôi tài giỏi, Bạn cũng thế” của tác giả người Singapore Adam Khoo và được dịch sang tiếng Việt bởi Trần Đăng Khoa và Uông Xuân Vy.
Cuốn sách “Tôi tài giỏi, Bạn cũng thế” được đúc kết từ rất nhiều năm kinh nghiệm của Adam Khoo. Adam muốn san sớt những phương pháp và kỹ năng nhưng anh đã vận dụng từ năm 13 tuổi, trên trục đường đi tới thành công trong học vấn và sự nghiệp. Từ một đứa trẻ được coi là “vô dụng”, “bất tài”, “học kém” Adam đã vươn lên và trở thành một triệu phú trẻ và giàu có nhất Singapore.
Nó cũng giống như tên cuốn sách, đó là những cách thức để dẫn tới thành công nhưng anh san sớt qua từng trang sách, từng chương cũng như từng đề mục. Trước hết tác giả đã đưa ra một loạt những biểu thị trước lúc anh tới với thành công. Nó có thể được tóm gọn bằng những từ như “ngu si” “đần dại” (chương I). Nhưng tuần tự qua những trang sách sau bạn phải thật sự ngạc nhiên lúc tác giả đã tự tạo ra cho mình một bước ngoặt lớn để thay đổi cuộc đời, số phận.
Bằng những bước đi cơ bản từ dễ tới khó, Adam đã thực sự bắt tay vào hành động với mục tiêu phía trước. Tuần tự qua những trang sách này các bạn sẽ nhận diện được chân dung của một triệu phú trẻ đã phải vượt qua thử thách kiên trì như thế nào để có được ngày hôm nay. Càng đọc tôi càng thấy nó thực sự thu hút, quyến rũ, muốn đọc thật nhanh để tìm ra những cách thức nhưng Adam đúc kết được. Bởi vì sự tò mò và thích thú đã khích lệ tôi lật sang những trang kế tiếp để tìm cái tôi cần.
Phải xác nhận Adam rất biết thu hút người đọc ko chỉ bằng hình thức nhưng còn về cả nội dung. Bởi lúc lật sang trang kế tiếp tôi thật sự lấy làm vui lúc trau dồi kinh nghiệm của Adam là một thứ gì đó cất giấu cho riêng mình để sẵn sàng hành trang đấu tranh với khó khăn ở tương lai. Tôi xin trích dẫn một vài đề mục đang và đã được ứng dụng rộng rãi cho tất cả mọi người:
– Phương pháp học để nắm bắt thông tin (chương 5).
– Sơ đồ tư duy dụng cụ ghi nhớ tối ưu (chương 7).
– Sự ghi nhớ siêu hạng cho từ và số (chương 8,9).
Bạn thấy đấy những phương pháp trên đã giúp bạn cải thiện phần nào khó khăn trong học tập cũng như trong công việc. Chúng ta có thể lấy một ví dụ tiêu biểu như sơ đồ tư duy (mind map) đã được ứng dụng mạnh mẽ ở trường học cũng như các lĩnh vực khác đã đạt được nhiều thành công.
Có thể nói phương pháp ko thì chưa đủ, để có nghị lực thực hiện các phương pháp trên quan trọng nhất đó là động lực để học tập. Đó cũng là một trong những phần quan trọng nhất của sách được trình bày ở phần III “Động lực tư nhân của bạn”. Từ chương 12 tới chương 16 Adam đã trình diễn những cách thức để vượt qua lười biếng, tập trung tăng trưởng bản thân đó là điều quan trọng nhất đối với mỗi người hay tạo quyết tâm mạnh mẽ ở chương 16.
Đối với phần cuối bạn sẽ tìm được phương pháp thi cử tốt nhất thông qua chương 17 “Tăng tốc về đích”. Thắng lợi và vinh quang ở chương 18. Theo tôi nghĩ độc giả tới phần cuối như thế này thì bước thành công trước hết của bạn đã hoàn thành. Để kiên trì đọc hết một cuốn sách ko hình nhưng lại khô khan ko xúc cảm thì rất khó đối với những người ko biết kiên trì, nhẫn nại để tới đích.
Tôi đã đọc hết và đã đúc kết được những kinh nghiệm riêng cho mình. Mời các bạn cùng tôi tham khảo qua những cách thức này!
Để thay đổi cuộc sống, tôi phải thay đổi. Bạn làm chủ cuộc sống của bạn. Bạn phải thay đổi sự tồi tệ ở thực tại để thành công chứ ko phải nhìn về phía bóng tối của sự tồi tệ
Ko có thất bại, chỉ có kinh nghiệm. Bạn chưa thành công , chẳng sao vì bạn sẽ rút ra kinh nghiệm là chính vật liệu cho sự thành công của bạn.
Nếu mọi người làm được, tôi cũng làm được, họ cũng như bạn, một bộ não, một thân thể con người. Họ làm được thì sao bạn lại ko?
Từ những điều nói trên tôi có thể khẳng định rằng cho dù bạn là người nào, đang ở đâu, đang học trường nào, đang hướng tới bất kỳ mục tiêu gì trong học tập và trong cuộc sống, tôi xin vững chắc với bạn một điều rằng, bạn sẽ tìm được câu trả lời trong quyển sách “Tôi tài giỏi, Bạn cũng thế” chứa đựng những cách thức để Adam Khoo lập nên kì tích.
Viết về cuốn sách Hà Nội 36 phố phường
Tuổi thơ những đứa trẻ như chúng ta đều được nuôi dưỡng tâm hồn bởi những cuốn sách. Sách là thứ rất lạ kì, lúc tôi gọi tên là thấy thiêng liêng lắm. Vì đôi lúc trong những cuốn sách như gói gọn cả gia đình tôi, quê hương tôi – Hà Nội, chốn thân yêu tôi gửi trọn một thanh xuân thuở còn thơ nhỏ. Và nhà văn Băng Sơn cũng tương tự: “Hà Nội như máu thịt tôi, ko thể tách rời ra được nữa..… Hà Nội có cái gì là tôi có cái đấy..…” (trích từ tác phẩm “Hà Nội rong ruổi quanh quẩn”).
Chính vì tôi yêu Hà Nội tới như thế nên bất kì thứ gì thuộc về Hà Nội, đối với tôi, chúng đều đáng để tự hào. Từ cách cầm đũa, cầm thìa, tới cách thưởng thức một món ăn, thưởng thức cái đẹp ẩm thực, đều vang lên một nét văn hóa lạ mắt của người Hà Thành. Lúc nhắc tới những cuốn sách với ý nghĩa tương tự như thế, nào đâu tôi có thể quên được những lời văn nhẹ nhõm, tinh tế bởi một óc quan sát tài tình như Thạch Lam với “Hà Nội băm sáu phố phường”.
Thạch Lam có viết: “Hà Nội có một sức quyến rũ đối với những người ở nơi khác… ở những hang cùng ngõ hẻm của làng xa, hay ở những nương mật thẳm trong rừng núi, ban chiều vẫn có nhiều người ngóng về một phương trời để cố trông thấy cái ánh sáng mờ của Hà Nội chiếu lên nền mây”.
Tôi cũng như nhà văn Thạch Lam, sống trong lòng thủ đô Hà Nội, có một sự lưu luyến gì đặc trưng lắm, ko kể được bằng lời, sức hút đấy còn trình bày rõ nét hơn ở những người rời xa Hà Nội. Hà Nội có cái thú vị rất riêng, không thể lẫn vào đâu được, cái thú riêng đấy là gì thì tự những người tới Hà Nội phải tìm thấy nó, nhưng dấu ấn thâm thúy nhất là lúc được nếm thử hương vị của Hà Nội.
Lời văn của Thạch Lam đưa tôi đi tựa như một nhà bộ hành tùy hứng, tản mạn qua những con phố cổ truyền rêu phong, đậm chất Hà Nội, đậm chất phương Đông. Nhẹ nhõm xuất hiện trước mắt tôi là vô vàn biển hàng mời gọi. Những chiếc biển hàng xưa chẳng có cầu kì như hiện giờ, chỉ đơn giản là tên shop viết tay điểm thêm vài chữ tiếng Pháp hay tiếng Tàu, vừa để trình bày rõ sự nhập cảng mãnh liệt của văn hóa phương Tây vào đất thủ đô, cũng vừa để làm nổi trội lên cái phong phú, nhiều chủng loại của vùng đất tụ hội bốn phương này. Nhưng những chiếc biển hàng đấy cũng đâu thể nói lên được sự ngon dở trên từng món ăn.
Thưởng thức món ăn của Hà Nội xưa cũ, ko phải là chỉ rẽ qua những nhà hàng sang trọng rồi về, nhưng còn là sự rong ruổi trên từng con phố. Vì chiếc đĩa sứ sang trọng quý phái đâu thể nâng niu, giữ giàng hết những món quà dân dã của Hà Nội. Muốn ăn ngon ở Hà Nội, phải theo bước chân của Thạch Lam đi lê lết ngoài phố phường, đâu chỉ vài chục phút, nhưng phải là hàng giờ, thậm chí thâu đêm suốt sáng. Vì những thứ tinh túy nhất đâu phải dễ dàng tìm ra…
Xem thêm: tả con đường từ nhà đến trường
Thạch Lam đưa ta rẽ qua những hàng, nhưng cũng chưa chắc được gọi là hàng, vì đơn giản những của ngon vật lạ ở Hà Nội là ở dưới vai, trên chiếc đòn gánh của mấy anh chị bán hàng rong hết. Thạch Lam kể: “Mỗi giờ là một thứ quà rong không giống nhau, ăn quà cũng là một nghệ thuật, ăn đúng cái giờ đấy và chọn đúng người bán hàng đấy, mới là người sành ăn”. Nhà văn còn chỉ ta cách thưởng thức món ăn, cách nâng niu tận hưởng hương vị của món ăn để có thể cảm thu được hết cái “Hà Nội” trong đó.
Những tiếng rêu rao lẳng lặng vọng vào trong đêm, những tiếng bước chân lê thê đượm sự mỏi mệt, nhưng chính những tiếng rao đấy, phải chăng là những lời ru của ẩm thực mỗi đêm khuya?
Quà Hà Nội, một món quà thần kì nhưng chỉ cần gọi tên thôi cũng khiến người phương khác thèm khát. Hà Nội chỉ gói gọn trong đêm, chén trà đặc nóng hôi hổi thổi bừng lên mặt ăn kèm với miếng bánh khảo bột đầy môi. Hay Hà Nội cũng chỉ là bát bún chả, bát phở đặm đà điểm vài cọng rau thơm buổi sớm. Hoặc Hà Nội cũng “thôn quê” lắm, cái ngon của món xôi nếp với hương thơm nồng nàn bởi mỡ hành khiến người ăn phải xuýt xoa nhớ mãi.
Hà Nội đơn giản là một thức quà đầy thanh tao của lúa non (hay còn gọi là cốm). Hà Nội chẳng qua cũng chỉ là một thị thành lũ lượt hàng mạc như bao thị thành khác… Hà Nội chỉ vậy thôi nhưng sao lúc nhắc tới, người ta lại dường như cảm thu được cái sức hút mê li của món ăn trên đầu lưỡi? Vì món ăn Hà Nội riêng lẻ lắm, hòa trộn giữa cái hương thượng cổ và nét đẹp của thời đại, để thông minh ra những món ăn mang mùi vị chẳng đâu có được.
Tác giả là một nhà văn nhưng vì sao có thể biết rõ ngọn ngành về cách làm món ăn, biết được cách tận hưởng chúng? Phải chăng Thạch Lam còn có một tài năng khác? Đầu bếp chăng? Nhưng tất cả là nhờ một tình yêu Hà Nội, khiến nhà văn có một sự rung động mãnh liệt về vị giác, để một lúc thưởng thức món ăn thì chẳng tài nào quên được, nhưng cũng chẳng muốn quên.
“Hà Nội băm sáu phố phường” chứa đựng cái hơi thở cổ truyền rêu phong của một Hà Nội đã xa giờ chỉ còn lại là những kỉ niệm trong tâm tưởng mỗi người. Cuốn sách tựa như một chuyến đi nhưng bất kì người nào cũng hằng mong ước để thỏa mãn cái vị giác lúc tới đất Kinh Kì. Thạch Lam là một đứa con của thủ đô, có đôi chút tự phụ và khó tính, với những lời nhận xét đầy ngẫu hứng bằng lời văn chưa bao giờ xưa cũ.
Nhà văn tôn vinh việc thưởng thức món ăn tựa như vào vai một người nghệ sĩ, tạo ra một nét đẹp mãi vẹn nguyên trong văn hóa người Hà Thành. Bằng thể văn tùy bút đầy tinh tế, cuốn sách cũng gợi nhắc cho chúng ta rằng trong văn học từng có một Hà Nội xinh đẹp, hiền hòa và đặm đà hương vị như thế!
Viết về cuốn sách Cuộc đời của Pi
Mỗi chúng ta, người nào người nào cũng đều có những thị hiếu riêng và bản thân tôi cũng vậy. Từ lúc còn nhỏ, tôi luôn say mê đọc sách, tôi thích rất nhiều thể loại sách và thật may mắn, tôi đã đọc được nhiều sách hay. Trong số đó, cuốn sách để lại cho tôi nhiều ấn tượng nhất có nhẽ là cuốn: “Cuộc đời của Pi” của nhà văn nổi tiếng người Canada có tên là Yann Martel.
Đây là tác phẩm rất thành công của ông: Năm 2002, cuốn sách giúp tác giả giành được giải Man Booker và nhiều giải thưởng khác. Đây là một câu chuyện có thật về cuộc đời của một cậu nhỏ người Ấn Độ đã sống sót sau 227 ngày lênh đênh trên Thái Bình Dương với chiếc thuyền cứu sinh cùng chú cọp Bengal hung tợn và nguy hiểm sau lúc chuyến tàu tới Bắc Mỹ của mình bị nhấn chìm bởi một cơn bão lớn. Tác phẩm đã được chuyển thể thành bộ phim cùng tên năm 2013 và đạt được 4 giải Oscar.
Cậu nhỏ Piscine Molitor Patel, hay còn được gọi là Pi, đàn ông của một chủ vườn thú tại vùng Pondicherry của Ấn Độ. Cậu say mê tôn giáo và cùng một lúc theo cả đạo Hindu, đạo Hồi và đạo Thiên Chúa. Để tránh những biến cố chính trị, gia đình cậu chuyển toàn thể vườn thú tới Canada trên một con tàu của Nhật Bản có tên là Tsimtsum. Con tàu đã gặp một cơn bão lớn và nhấn chìm, còn Pi mất gia đình mình, cậu sống sót trên chiếc thuyền cứu hộ cùng một con hổ Bengal có tên Richard Parker, một con linh cẩu, một con đười ươi và một con ngựa vằn. Cuối cùng, sau những xung đột giữa những con thú ở trên thuyền thì chỉ còn lại chú hổ hung tợn Richard Parker và Pi lênh đênh trên biển.
Pi đã trải qua nhiều thử thách tột độ cả về ý thức lẫn thể xác. Lúc chiếc tàu bị chìm, Pi được ném xuống biển trên một chiếc tàu cứu sinh với một số lượng thực phẩm và đồ cấp cứu rất hạn chế. Pi buộc phải thực hiện một kế hoạch sống sót với một thời kì ko vững chắc trên vùng biểu sâu và khắc nghiệt. May mắn thay, Pi đã tìm ra một cuốn sổ tay giúp anh lập được kế hoạch cho thời kì sống sót của mình.
Tuy nhiên, cuộc đấu tranh giành sự sống của Pi trở thành vô cùng khắc nghiệt lúc trợ thủ của Pi là một con hổ Bengal trưởng thành, nó là mối nguy hại dọa nạt tính mệnh Pi từng giây từng phút.
Lúc Pi bất thần tìm thấy con hổ Richard Parker trên thuyền cứu sinh, anh quyết định ném tất cả đồ vật và thức ăn dự trữ trên thuyền sang chiếc bè, cột chiếc bè với thuyền cứu sinh và chuyển sang sống trên chiếc bè để tránh bị con hổ ăn thịt. Ngay lúc đó, có vẻ đó là một quyết định khôn ngoan, vì anh vẫn chưa tưởng tượng được những nguy hiểm lớn hơn nhưng anh chưa bao giờ biết tới.Thật rủi ro, vào một buổi tối, một con cá voi khổng lồ xuất hiện lật úp chiếc bè, vứt đi tất cả nguồn thực phẩm dự trữ và nước ngọt. Pi đã phải chịu đựng những cơn đói hành tội. Lúc đó Pi trông thấy rằng sống chung với con hổ Parker trên thuyền có nhẽ là một sự lựa chọn tốt hơn. Cuối cùng, nhờ những hiểu biết về nuôi dưỡng thú hoang, Pi đã thành công trong việc thuần hóa Richard Parker. Chính con hổ là cái neo giúp Pi bám lấy cuộc sống và duy trì sự sống của cả cậu và Richard cho tới lúc cả hai dạt lên một bờ biển. Richard Parker đã trở về với cuộc sống hoang dại ko lời từ biệt trợ thủ. Còn Pi được cứu sống nhờ những người dân Mê- Hi Cô.
Lúc đã đọc tác phẩm “Cuộc đời của Pi”, tôi chắc bạn sẽ rút ra nhiều bài học lớn trong cuộc sống.
Bài học trước hết tôi rút ra được là, người đọc có thể rút ra từ câu nói của cha Pi đã từng nói với cậu nhỏ rằng: “Nếu con tin vào mọi thứ thì rốt cuộc con sẽ ko tin vào điều gì cả”. Cha của Pi nói điều này với Pi tại bàn ăn trong một buổi ăn tối lúc ông trông thấy sự tò mò của đàn ông về các tôn giáo không giống nhau và muốn tuân theo các tôn giáo đấy cùng một lúc. Lời nói của ông đã đúng ko chỉ trong tôn giáo tôn giáo nhưng trong cả cuộc sống hàng ngày. Nếu chúng ta theo đuổi nhiều trục đường không giống nhau cùng một lúc sẽ nhanh chóng phá hủy nguồn lực và cuối cùng là vỡ mộng với toàn thể quá trình.
Trên hết, bài học quan trọng nhất nhưng tôi rút ra cho bản thân chính từ câu chuyện về lập kế hoạch sống sót của Pi. Cuộc đời của Pi là một câu chuyện của tính kiên trì, ko bao giờ bỏ cuộc thậm chí trong những điều kiện khắc nghiệt nhất. Cho dù giữa đại dương rộng lớn, bão to, sóng lớn, cá voi, hổ dữ…, Pi ko bao giờ từ bỏ kỳ vọng sống sót. Thay vì đầu hàng trước số phận nghiệt ngã, chấp nhận cái chết, Pi đã vượt qua tất cả bằng ý chí kiên cường, bằng tất cả kỹ năng sống và sự hiểu biết và niềm tin của mình. Pi luôn tự nhắc nhở bản thân: “Arrange the boat neatly to prepare for the battle to survive: Make a meal schedule, a guard schedule, and a schedule of break. Do not drink urine or sea water. Keep yourself busy but avoid unnecessary efforts. Be able to keep the mind working by playing cards. Singing is also a way to raise the spirit and above all never give up hope…” tạm dịch là: “…Sắp xếp thuyền gọn ghẽ sẵn sàng cho trận chiến để sống sót: Lập một lịch ăn, lịch canh gác, lịch ngơi nghỉ. Ko uống nước tiểu hay nước biển. Giữ mình bận rộn nhưng tránh phí sức ko cần thiết. Có thể giữ trí óc hoạt động bằng lối chơi bài. Hát cũng là cách để lên ý thức nhưng trên hết ko được mất kỳ vọng…”. Thật thâm thúy, trong cuộc sống vững chắc tôi và bạn sẽ phải có nhiều lúc cần phải lập kế hoạch một cách khoa học cho nhiều tình huống không giống nhau, cần thích ứng để tồn tại ngay cả lúc đó là những tình huống trớ trêu nhất, chúng ta vẫn có thể có một cuộc sống ý nghĩa và nhất là ko bao giờ từ bỏ kỳ vọng. Chúng ta cần hiểu triết lý vô thường của cuộc sống, những trở ngại chỉ là tạm thời. Ngay cả lúc bạn đã thử hết tất cả mọi cách thì bạn cũng có khả năng thử lại. Hãy luôn nhớ rằng, luôn có người nào đó quan sát bạn và bạn luôn có lý do để phấn đấu. Sẽ luôn có dịp cho bạn, như Pi lúc đang đói đột nhiên có cá bay hỗ trợ thực phẩm, có cơn mưa rào hỗ trợ nước ngọt, có hòn đảo để ngơi nghỉ…
Có thể nói “Cuộc đời của Pi” là một tuyệt bút về cuộc hành trình khắc nghiệt tới ngạt thở của nhân vật chính để đoạt được sự mất mát, sợ hãi, khổ cực bằng nghị lực sống sót, niềm tin và sự hiểu biết. Tôi nghĩ, còn gì thú vị hơn vào mỗi buổi cuối tuần rảnh rỗi, được ngồi thưởng thức những cuốn sách hay như “Cuộc đời của Pi”. Tôi xin giới thiệu cuốn sách này với những người yêu động vật, yêu cuộc sống và ko bao giờ gục ngã trước những biến cố trong cuộc sống.
Viết về cuốn sách Hạt giống tâm hồn
Hạt giống tâm hồn – Mẫu 1
Cuộc sống ở nơi thị thành tấp nập, ồn ĩ lập cập khiến con người ta cũng trở thành vội vã theo. Cuộc sống của tôi cứ dần trôi qua theo nhịp sống tương tự, những khoảng thời kì bình yên nhất với tôi có nhẽ là lúc tôi ngồi vào bàn học đọc những cuốn sách bất hủ về cuộc sống, về gia đình, về tình yêu …. Toàn cầu của sách là cả một toàn cầu của tri thức rộng lớn. Đọc sách là chúng ta vừa được học hỏi vừa được trò chuyện với những người thông minh. Đối với tôi sách vừa là bạn vừa là thầy. ”Hạt giống tâm hồn” – Cuốn sách tôi tâm đắc nhất, cuốn sách đã thay đổi nhận thức của tôi về mọi thứ xung quanh.
Tôi tình cờ tìm được nó trong kệ sách của anh họ, chưa cần biết nội dung sách là gì nhưng lúc đọc lên nhan đề của sách: ”Hạt giống tâm hồn – Góc nhìn kì diệu của cuộc sống ” tôi đã cảm thấy vô cùng thích thú và ấn tượng. Duyên phận thay, cuốn sách đó lạ trở thành món quà sinh nhật thật ý nghĩa năm tôi tròn 15 tuổi. Trong thú vui sướng kể từ tối hôm đó dưới ánh điện vàng, tôi mở đầu chiêm nghiệm những mẩu chuyện về cuộc sống.
”Vì sao các tác giả lại đặt tên sách là” hạt giống tâm hồn”?” đó câu hỏi trước hết tôi đặt ra cho mình, nếu giảng giải được có tức là tôi đã nắm được năm mươi phần trăm nội dung cuốn sách và ý nghĩa tác giả muốn gửi gắn tới độc giả. Trước hết ” hạt giống” là mầm cây xanh đầy sức sống đang nhô mình ra khỏi mặt đất. ”Tâm hồn ” là nơi chất chứa bao kỉ niệm, xúc cảm … của mỗi chúng ta. Mỗi người đều có kí ức riêng dù buồn hay vui nhưng nó vững chắc đã in sâu vào trong tâm trí chúng ta. ”Hạt giống tâm hồn” là nơi nuôi dưỡng những kí ức gieo mầm, giữ gìn và vun xới hạt mầm tốt đẹp đó trong lòng mỗi người. Để cái đẹp át đi cái xấu và đẻ con người đối với nhau bằng một tình mến thương. Mỗi một người có một kí ức riêng một tâm hồn riêng nhưng đọc cuốn sách này tất cả những tâm hồn riêng đó sẽ hoà chung cùng một “ tâm hồn “ rộng lớn hơn ,nhân văn hơn..
“Hạt giống tâm hồn -Góc nhìn kì diệu của cuộc sống“ có thể nói là một người thầy đối với ta. Sách dạy ta cách sống làm sao cho đúng, cách đối nhân xử thế với những người xung quanh, cho ta những bài học hữu ích ,…nhất là những thế hệ học trò như tôi thì sách giúp tôi có được những kỹ năng cần thiết để chính thức bước vào đời. Những buổi chiều chủ nhật yên bình , kết thúc một tuần học tập hoạt động vất vả, tôi lại ngồi vào bàn học thư giãn cùng những “người bạn “ của tôi. Bầu trời trong nắng nhẹ gió thổi vi vu nhè nhẹ lên qua tóc tôi,những lúc tương tự tâm hồn tôi chợt rung động khiến những gì sách viết tôi đều thấm nhuần một cách nhanh chóng. Cảnh vật tác động trực tiếp tới tâm hồn mỗi người cho họ cảm hứng, sự vui vẻ và đôi lúc là cả nỗi buồn. Sách cũng vậy nhất là những cuốn sách viết về cuộc sống như hạt giống tâm hồn. Mỗi câu chuyện trong cuốn sách như một sắc màu truyền tải những thông điệp không giống nhau cho ta những cung bậc xúc cảm không giống nhau.
Mở đầu tác phẩm là lời giới thiệu về ý nghĩa cuộc sống”có thể nói cuộc sống với tất cả những khổ đau và hạnh phúc nước mắt và nụ cười chia ly và sum họp ….ko ngừng khiến trái tim ta thổn thức. ”Đọc tác phẩm này đôi lúc ta bắt gặp ngay chính bản thân mình trong đó, trong một hoàn cảnh nào đó rõ ràng ta đã sai.
Những câu chuyện hàng ngày tưởng dường như vô vị lại mang trị giá rất lớn như câu chuyện về người đàn ông 40 tuổi muốn học nghề y nhưng cứ do dự mãi vì 6 năm sau nữa anh đã 46 tuổi rồi. Một người bạn nói với anh rằng “nếu ko học nghề y, thì 6 năm nữa cậu cũng 46 tuổi vậy” câu nói đó khiến anh đi đăng kí học ngay hay câu chuyện về người phụ nữ tên Florence Chadwick – người phụ nữ trước hết bơi qua eo biển Manche. Đó là những câu chuyện về sự quyết tâm đạt tới ước mơ của mình. Sách cho ta cách sống tốt nhất, những bài học nhân sinh quý báu” bạn hãy cứ theo đuổi ước mơ, nhưng ngừng đẻ thành công làm thay đổi trái tim nhân ái thuở lúc đầu.Lúc trái tim thay đổi thì thái độ của bạn cũng thay đổi: thái độ thay đổi thì thói quen cũng thay đổi; lúc thói quen thay đổi thì tính cách cũng thay đổi ; lúc tích cách thay đổi thì toàn thể cuộc sống của bạn cũng sẽ thay đổi”.
Đó chỉ là một trong hàng chục những triết lý sống nhưng sách gửi gắm tới người đọc.
Cuốn sách “Hạt giống tâm hồn – góc nhìn kì diệu của cuộc sống”đã để lại cho tôi nhiều bài học quý báu .Cuộc đời con người vốn rất ngắn ngủi hay vì cứ rong chơi rồi tới điểm cuối của cuộc đời lại đâm hối hận, chi bằng hãy lao động tích cực đi. Ít nhất lúc quay đầu lại ta cũng nhận mình đã nếm trải những gì.
Hạt giống tâm hồn – Mẫu 2
Mỗi người trong chúng ta người nào cũng có ước mơ cho dù là nhỏ nhỏ hay lớn lao thì những ước mơ đấy đều đáng quý, đáng trân trọng bởi đó là trụ cột ý thức, là sức mạnh vô hình tạo động lực cho chúng ta vươn lên để đạt tới điều ta mong muốn, hướng tới ngày mai đầy kỳ vọng. Song đã bao giờ chúng ta tự hỏi chúng ta đang mong đợi, khát khao những điều tuyệt vời, điều ta chưa có nhưng vô tình quên đi những điều giản đơn xung quanh?
Tôi cũng như những người khác đã và đang ước mơ tha thiết những điều tôi chưa đạt được. Lúc còn nhỏ, tôi say sưa với cuốn truyện cổ tích và ước gì một ngày nào đó mình sẽ được trở thành một nàng công chúa xinh đẹp, một cô tiên với bao phép lạ kỳ hay có được lâu đài đầy ắp bánh kẹo. Lớp Năm, tôi mở đầu tìm đọc về những học trò đạt giải trong các kì thi quốc gia và ước mơ mình được như họ.
Lớn hơn, nói chuẩn xác là lúc tôi mở đầu đọc sách “Hạt giống tâm hồn” về chuyên đề “Từ những điều bình dị”, tôi bỗng trông thấy rằng: vì sao tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm gì đó để ba mẹ tôi vui sau cả ngày làm việc mỏi mệt, vì sao ý tưởng làm cách nào để chị em tôi ko còn cãi nhau vì những điều vụn vặt chưa từng xuất hiện trong suy nghĩ của tôi? Cuốn sách đấy như thước phim quay chậm khiến tôi để tâm hơn những điều đơn giản, được trải nghiệm xúc cảm với từng mẩu chuyện nhỏ về những con người bình dị, ý thức vượt lên, niềm tin thắng lợi…
Cách nhìn nhận hạnh phúc từ những điều thân thuộc là điều nhưng tôi thu được từ cuốn sách này. Người ta thường nói hạnh phúc ở xa xôi lắm, hạnh phúc là lúc ta có được mọi thứ tốt nhất song qua những câu chuyện sau trong “Hạt giống tâm hồn”, ta sẽ có cách nhìn khác.
Nếu người thợ làm thuê trong mẩu chuyện “Cây giữ phiền muộn” đặt một chậu cây nhỏ trước nhà để mỗi lúc đi làm về, anh ta sẽ chạm vào nhánh cây như lời nhắc nhở: sự phiền muộn, hậm hực trong công việc ko thuộc về mái ấm của anh và anh sẽ trở thành vui vẻ, dành những lời mến thương, hành động quan tâm cho vợ con anh thì cậu nhỏ trong “Lời nói và vết đinh” lại luôn nóng tính và cư xử cục mịch với mọi người.
Một hôm, cha của cậu nhỏ đấy đã đưa cho cậu túi đinh và bảo lúc nóng giận hãy đóng đinh vào hàng rào gỗ và suy nghĩ về việc mình làm. Ngày trước hết, số đinh nhưng cậu ta đóng rất nhiều nhưng dần dần cậu ta ít đóng đinh vào rào ít đi cho tới ngày ko cần dùng tới chiếc đinh nào, cậu ta thấy mình đã thay đổi, ko còn nóng tính chạy đi khoe với cha. Người cha tiếp tục bảo rằng mỗi ngày cậu giữ được tĩnh tâm hãy nhổ một chiếc đinh ra.
Nhiều ngày trôi qua, lúc cậu nhỏ vui vẻ nói rằng đinh đã được gỡ hết, lúc này người cha mới chỉ vào hàng rào: “Hàng rào sẽ chẳng còn nguyên vẹn như xưa nữa. Những điều con thốt ra trong lúc tức giận sẽ để lại trong lòng người khác những vết thương”. Ta thấy đấy: lời nói tuy “chẳng mất tiền sắm”, rất đỗi tầm thường nhưng “lời nói thiện ý sưởi ấm cả ba tháng mùa đông” còn lời nói cáu gắt lại khiến mọi người tổn thương.
Nếu lời nói đem mọi người tới gần nhau thì tình mến thương sẽ khiến quan hệ giữa người và người trở thành đẹp hơn, gắn bó hơn. Cuộc sống hiện đại đầy những toan lo đã khiến một người cha cáu gắt với đứa đàn ông nhỏ lúc nó cứ đi theo ông và hỏi: “Bố ơi, một giờ làm việc bố kiếm được bao nhiêu tiền?”. Để đàn ông ko làm phiền ông ngơi nghỉ, ông bực dọc trả lời là mười nghìn yên nhưng đứa đàn ông vẫn ko buông ông và hỏi xin năm nghìn.
Tới lúc này, sự nóng giận lên tới đỉnh điểm, ông quay lại nạt nó: “A, thì ra hỏi bố đi làm được bao nhiêu tiền là vì vậy phải ko? Đi ra chỗ khác chơi. Bố đang mệt!”. Đứa con sợ hãi nhìn cha rồi yên lặng ra sau nhà. Sau lúc tắm rửa, cơm nước và đã bình tâm, người cha nhớ lại hành động của mình lúc chiều và thấy tội nghiệp con. Ông tới bên giường con, đưa nó năm nghìn và hỏi nó định sắm gì. Đứa con liền cảm ơn bố và mò mẫm dưới gối, lấy ra một số tiền lẻ và hớn hở reo lên: “Thế là con đủ mười nghìn rồi! Bố bán cho con một giờ làm việc của bố đi. Con muốn bố chơi với con nhưng lúc nào bố cũng bận làm việc”.
Người cha sững sờ, ko biết trả lời như thế nào trước câu nói đấy. Ông sững sờ là vì ko biết từ bao giờ ông lao vào công việc nhưng quên mất thời kì mến thương con mình hay vì ko trông thấy những gì thật sự ý nghĩa nhưng đàn ông mong đợi ở ông? Lúc ta mang tới cho một người nào đó cũng chính là mang lại hạnh phúc cho bản thân. Vậy thử hỏi vì sao ta ko kiềm chế cái tôi, sự nóng giận của bản thân và dành thời kì mến thương những người xung quanh ta để họ cảm thấy hạnh phúc từ những lời nói, hành động quan tâm, tình mến thương thực sự – điều kỳ diệu nhưng ta luôn xem là tầm thường, thân thuộc?
Hạnh phúc đó ko cần phải đem ra cân đo, đong đếm, là điều nhưng bao người mong muốn nhưng chỉ cần ta biết cách thay đổi cách nhìn theo một chiều hướng tốt hơn là ta đang giữ hạnh phúc trong tay. “Bài học từ người thầy dạy võ” sẽ cho ta thấy điều đấy. Câu chuyện kể từ việc một cậu nhỏ mười tuổi quyết định học judo cho dù cánh tay trái của cậu bị mất trong tai nạn xe hơi. Thật lạ lúc cậu có phấn đấu bao nhiêu thì sau ba tháng tập luyện, thầy chỉ dạy cho cậu một thế võ duy nhất.
Cuối cùng ko còn nhẫn nại, cậu đã hỏi thầy lí do song người thầy chỉ trả lời: “Đây là thế võ duy nhất thầy dạy con, cũng chính là thế võ duy nhất con cần phải học”. Tuy chưa hiểu nhưng cậu vẫn tin thầy và tiếp tục học. Nhiều tháng sau, võ sư dẫn cậu tới tham gia một cuộc thi Judo, cậu đã thực sự bất thần lúc tuần tự hạ gục các đối thủ và giành thắng lợi. Trên đường về, cậu lấy hết dũng cảm hỏi thầy lí do gì khiến điều đấy xảy ra.
Lúc này, người thầy ôn tồn bảo rằng cách duy nhất để đối phương phá thế võ nhưng hằng ngày cậu luyện tập là nắm vào tay trái của cậu, trong lúc cậu ko hề có tay trái. Đôi lúc, điểm yếu của người nào đó nhưng nhìn trên phương diện khác sẽ trở thành điểm mạnh, lợi thế của họ. Song vấn đề đặt ra là liệu con người ta có đủ sáng sủa, dũng khí để đối diện với khó khăn, biến đau thương thành hạnh phúc hay ko?
Hạnh phúc ko phải tùy vào người khác, tùy vào số phận nhưng tùy vào chính khả năng, bản thân của ta. Cho tuy thế nào thì hạnh phúc tuyệt vời nhất vẫn là bắt nguồn từ cách nhìn thiện cảm, suy nghĩ sáng sủa của ta với những việc, những người ta gặp. Nếu ta chưa biết cách mến thương những người thân quen, để tâm tới những điều mắt thấy tai nghe mỗi ngày thì nên học cách làm điều đấy bởi ko có sự quan tâm, tình mến thương với những người thân – tình cảm được cho là nguồn cội cho những tình cảm khác thì ta còn mến thương gì được nữa?
Lúc con người ta hạnh phúc thì họ sẽ có đủ niềm tin và nghị lực đương đầu với mọi thử thách, khó khăn trong cuộc đời. Tình mến thương giữa người với người, những hạnh phúc thật tâm nhưng họ mang lại cho nhau tựa như cơn gió tuy nhẹ nhõm nhưng đủ sức đẩy chiếc thuyền ra biển lớn, là điểm tựa ý thức ko thể thiếu lúc ta yếu lòng, gục ngã.
Mỗi lúc gấp cuốn sách “Hạt giống tâm hồn” lại, lòng tôi như vẫn còn bao dư ba về các số phận, những con người với hoàn cảnh không giống nhau, những lời khuyên, câu ngạn ngữ vô giá… “Hạt giống tâm hồn” như thước phim quay chậm khiến tôi có dịp nhìn lại bản thân, hoàn thiện bản thân hơn.
Nó khiến tôi nhìn lại cuộc sống trên nhiều phương diện. Tôi như trưởng thành hơn, ít cáu gắt với ba mẹ lúc bị mắng hay hờn giận lúc ko vừa ý việc gì bởi tôi biết cuộc đời là hữu hạn nhưng tình yêu gia đình dành cho tôi là vô hạn, tôi biết đứng lên sau thất bại bởi tôi biết rằng tôi sẽ ko thể thành công vào tương lai nếu chỉ nghĩ tới thất bại hôm nay…
“Hạt giống tâm hồn” như chính cái tên của nó, gieo vào lòng người đọc những hạt giống và rồi để họ tự nhận thức, cảm nhận và tự gieo trồng theo cách của họ. Tôi mong sẽ ngày càng nhiều người tìm đọc tới “Hạt giống tâm hồn” như tôi và gieo trồng những hạnh phúc giản đơn trong tâm hồn mình!
Hạt giống tâm hồn – Mẫu 3
Có người nào nhưng chưa từng một lần trải qua vị đắng của cuộc sống, lâm vào những tình huống, hoàn cảnh vô vọng, thất vọng và ko biết chọn lối đi nào. Và dường như mọi dự kiến, mọi ước mơ đều sụp đổ, ko còn điểm tựa. Cảm thấy hụt hẫng và ko muốn làm gì, chỉ có ý tưởng hoàn thành buông xuôi trôi đi nỗi buồn. Những lúc tương tự hẳn người nào cũng cần một động lực để đứng lên và tôi cũng vậy. Tôi đã từng tìm cho mình những cuốn sách về cuộc sống nhằm khắc phục những hạn chế và đưa ra cho mình những bài học kinh nghiệm, cho tới lúc tôi tìm thấy cuốn sách ”Hạt giống tâm hồn’’. Cuốn sách đã làm ko ít người thức tỉnh về bài học cuộc sống, đem lại sự đồng cảm cho nhiều người.
“Hạt giống tâm hồn” một cuốn sách nổi tiếng về các câu chuyện nghệ thuật sống và trị giá đạo đức được doanh nghiệp First News Trí Việt góp nhặt, sưu tầm. Bộ sách là nguồn cảm hứng và sự xúc tiến con người vươn lên trong mọi nghịch cảnh, thắng lợi chính mình và sống xứng đáng với phẩm chất của mình.
Cuốn “Hạt giống tâm hồn” có một câu nói của Oprah Winfrey rằng: “Cuộc sống luôn chứa đựng những nỗi đau nhưng ta ko thể nào đoán trước được. Thế nhưng hãy tin rằng mọi chuyện buồn điều lướt qua chúng ta rất nhanh như một đoạn phim ngắn”. Cuốn sách đem lại nhiều xúc cảm cho người đọc, mỗi người sẽ có những cảm nhận riêng về cuốn sách. Riêng tôi, sự kiên cường ý chí vươn lên chống lại hóc búa của từng nhân vật trong cuốn sách là cảm nhận tôi từ họ.
“Hạt giống tâm hồn” là cuốn sách viết lên những bài học quý giá dành tặng những người đang phải đối đầu với những thử thách nhưng cuộc sống đem lại, là người bạn tâm tình sát cánh bên ta lúc nỗi buồn ập tới, cũng là cuốn sách lấy đi những giọt nước mắt đầy xúc cảm trong trái tim người đọc.
Tôi dường như đã hiểu thêm về cuộc sống này. Có những người xấu số và khổ cực hơn ta, nhưng vì họ tin và họ đang thấy những điều kì diệu và tiếp tục phấn đấu.
Cuốn sách như một trang mở đầu trong tôi, biến tôi từ con số ko và biết đứng lên dần mỗi lúc vấp ngã.Đắc tâm nhất ngoài cảm nhận về cuộc sống, tôi đã biết thêm cho mình những bài học quý báu. Trước đó tôi đã đặt ra hàng trăm lý do, hàng trăm câu hỏi làm sao để dẫn tới thành công và làm thế nào để chọn được trục đường tương lai tốt. Hồ hết những lý do đó ko có câu trả lời và ko có cách khắc phục. Nhưng tới giờ, tôi đã tìm thấy câu trả lời trong “Hạt giống tâm hồn” chỉ bằng hai chữ nỗ lực.
“Hạt giống tâm hồn” như một phép màu kì diệu méc chúng ta lúc gặp phải thử thách, những trở ngại tưởng dường như ko vượt qua nhưng chỉ cần có ý chí và niềm tin bạn sẽ vượt qua những trở ngại đó và chạm tới đích thành công.
Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, nếu chúng ta mang một sức mạnh ý chí, gạt đi những giọt nước mắt khổ cực để đứng dậy, sẵn sàng đương đầu với những trở ngại đó thì ta sẽ trông thấy: Đằng sau những giọt nước mắt đó vẫn còn một thú vui và hạnh phúc và trái lại nếu dễ dàng vứt kiếm buông xuôi thì ta chỉ thu được thất bại song song với những nỗi buồn ám mãi ko buông.
Có những lúc tôi thất bại và muốn lùi lại nhưng rồi tôi đã phấn đấu bước lên vì “Hạt giống tâm hồn” mang cho tôi sức mạnh vi diệu đấy.
“Hạt giống tâm hồn” cuốn sách mang lại niềm tin cho mọi người và đem lại phần nào thành công cho ta, giúp ta thấy được trị giá của cuộc sống. Cảm ơn “Hạt giống tâm hồn” cuốn sách giúp tôi nhận thức đúng về trị giá bản thân và làm nguồn động lực lúc tôi vấp ngã, thất bại trong cuộc sống.
Viết về cuốn sách Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ – Mẫu 1
Có những câu chuyện đọc rồi sẽ quên. Nhưng cũng ko ít quyển sách đã để lại ấn tượng khó phai, là tiền đề, mục tiêu, lí tưởng và là bệ phóng hướng con người tới những chân trời tương lai tươi mới. “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ” của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh là một quyển sách tương tự.
Tôi tin với bất kỳ người nào từng đọc tác phẩm này đều ko thể quên được toàn cầu mung lung và đầy mộng mơ trong con mắt của cậu nhỏ tám tuổi tinh nghịch. Nhưng toàn cầu đấy chẳng phải xa hoa, kín đáo hay mĩ miều như trong những câu chuyện cổ tích gắn liền với tuổi thơ của mỗi đứa trẻ nhưng nó chính là góc khuất thầm kín trong tâm hồn, là những kí ức sống động nhất, là tấm gương rọi vào quá khứ phản chiếu lại biết bao kỉ niệm của một thời thơ ấu đã qua.
Nguyễn Nhật Ánh đã tặng độc giả một tấm vé trên chuyến tàu đặc trưng để mỗi người chúng ta có thể lật lại trang sách thời kì nhuốm màu quá khứ này trở về dòng sông trong trẻo của tuổi thơ và tẩy rửa hết những bụi bặm, những thất vọng, những phù phiếm ở toàn cầu người lớn. Xin đừng vội nghĩ rằng đây chỉ là tác phẩm sáo rỗng, vô vị dành cho bọn trẻ em nhưng đánh mất đi thời cơ tìm về chính bản thân mình, tìm về chính thực chất thuần tuý nhất của cuộc sống, cũng như tác giả đã từng khẳng định “Tôi viết cuốn sách này ko dành cho trẻ em. Tôi viết cho những người nào từng là trẻ em”.
Xuyên suốt quyển sách là câu chuyện xoay quanh nhóm bạn bốn người với những “ông cụ, bà cụ non” khoác trên mình hình hài trẻ thơ gồm: nhân vật tôi (cu Mùi), con Tí sún, thằng Hải cò và Tủn – hoa khôi của xóm. Qua hành trình lớn khôn của những “nhỏ con” đó, tôi như được chứng kiến một thước phim quay chậm lúc thì mờ ảo, nhiễu loạn nhưng có lúc hình ảnh về tháng ngày tuổi thư lại hiện lên rõ nét, sinh động ngỡ như mới chỉ ngày hôm qua.
Những hồi ức đấy nào có phải toàn mang ánh hào quang rực rỡ, nào có phải là bản hùng ca với đầy chiến tích đáng tự hào nhưng với cu Mùi, nó thuần tuý chỉ là nỗi buồn ko rõ xuất xứ về cuộc sống cũ kĩ theo vòng tuần hoàn tẻ nhạt “Vẫn ánh mặt trời đấy chiếu rọi mỗi ngày. Vẫn bức màn đen đó buông xuống mỗi đêm. Trên mái nhà và trên các cành lá sau vườn, gió vẫn than vãn giọng của gió. Chim vẫn hót giọng của chim. Dế ri ri giọng dế, gà quàng quạc giọng gà”.
Và hơn hết sự tinh nghịch, ngổ ngáo của cậu nhóc lên tám còn trình bày rất sống động qua những năm mài đũng quần trên ghế nhà trường với thú vui thú tới lớp để tán gẫu, cãi cọ, cấu véo, ngủ gật hay chọn vị trí tối tăm cho ít bị kêu lên bảng trả bài. Ngay ở chương trước hết của quyển sách, chắc hẳn người đọc đã thoáng có chút giật thột, lắng đọng xen lẫn ngượng ngùng lúc bắt gặp chính hình bóng của mình trong thời áo trắng qua nhân vật trữ tình.
Dù bạn có dám thừa nhận hay ko thì ở cái tuổi ham chơi, hiếu động đấy thì việc học như một nghĩa vụ giam cầm ta trước bao nhiêu trò chơi quyến rũ, trước bao nhiêu khung trời mới mẻ và giờ ra chơi chính là thời kì thần tiên để chú chim non sổ lồng tìm chút thú vui ngắn ngủi.
Mạch liên tưởng lạ mắt đó như thể là một chiếc chìa khóa vạn năng chạm tới mọi góc khuất riêng tư nhất trong miền kí ức của tôi, kí ức về cô học trò lớp ba luôn thơ thẩn, mộng mơ về những bài toán chia dài ngoằng thành biết bao tòa cao ốc khổng lồ nhưng chính tôi là vị kiến trúc sư đại tài thiết kế nên hay những dòng chữ gà bới đang múa lượn trong quyển vở tập viết với tôi lại là món mì xoắn ốc mới mẻ, ngon lành dưới bàn tay khôn khéo của đầu bếp cừ khôi…
Có nhẽ tôi và rất nhiều “bạn nhỏ” khác cũng đã hoặc đang đánh mất rất nhiều năm học tập quý giá, đánh mất rất nhiều tri thức hữu ích nhưng tôi sẽ chẳng chối bỏ tuổi thơ đó, chẳng chối bỏ lỗi lầm đó vì con người ko người nào có thể luôn tuyệt vời, nếu ta ko đủ dũng cảm nhìn nhận quá khứ, nhìn nhận những thiếu sót của bản thân thì ta chỉ đang tự lừa dối chính mình bởi vỏ bọc hoàn thiện giả tạo.
Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh cũng đã nêu triết lý “Để sống tốt hơn đôi lúc chúng ta phải học làm trẻ em trước lúc học làm người lớn”, thật vậy qua những lời kể sống động về tuổi thơ đã qua, tác giả đã nhẹ nhõm gửi gắm những tư tưởng mang tính giáo dục sâu lắng, nhẹ nhõm gõ tiếng chuông vang vọng vào tiềm thức con người giúp ta khai phá nên những chân lý mới lạ.
Văn phong của tác giả nửa như giễu cợt, bông đùa, nửa lại mang hơi hướng triết lý thâm thúy truyền đạt tới đông đảo độc giả và đôi lúc là các bậc cha mẹ nói riêng. Chắc ta ko thể quên lời than phiền của cu Mùi “Người lớn thường cho phép mình làm tất cả những gì mình thích, kể cả những ý thích rất vớ vẩn và cấm trẻ em làm tất cả những gì họ ko thích, và sự cấm cản của họ nhiều lúc cũng vớ vẩn nốt”, đôi lúc vì quá mến thương con nhưng cha mẹ vô tình thái quá sự phán xét và áp đặt trẻ bởi họ luôn muốn con mình nhận lấy mọi điều tốt đẹp và tránh xa những cạm bẫy.
Nhưng liệu có quá bất công lúc chúng ta tước đi quyền được vấp ngã của con trẻ và ép chúng vào khuôn mẫu tuyệt vời chỉ chứa thú vui và sự khá giả? Nghe có vẻ nghịch lý nhưng nó cũng giống như một món ăn tuy ngon tới mấy nhưng ăn hoài sẽ thành chán ngán, tầm thường ví như bước đường ta đi nếu quá bằng vận và trải đầy huê hồng thì hạnh phúc cũng trở thành nhàm chán, vô vị vì đời người chỉ được một lần sống, ta chỉ một lần được trải nghiệm hết những hỉ, nộ, ái, ố, đau thương.
Có đứa nhỏ nào tập đi nhưng chưa từng vấp ngã, đứa nhỏ chưa từng nói ngọng sẽ ko thể phát âm tròn vành, rõ chữ vậy nên qua tác phẩm Nguyễn Nhật Ánh còn muốn gửi thông điệp tới “những người lớn” hãy để con cái được tăng trưởng tự nhiên nhất, ta chỉ nên khuyên răn chứ đừng nghiêm cấm chúng khám phá toàn cầu dù biết trước đó là ngõ cụt bởi ta cũng đã từng được trải nghiệm nên hãy để trẻ em vươn tới tương lai bằng chính đôi chân nhỏ nhỏ của bản thân.
Ko chỉ vậy, trong “cho tôi một vé đi tuổi thơ” làm mỗi người lớn phải thốt lên khâm phục trước sự thông minh, mộng mơ của bọn trẻ nhưng cũng chính là của ta ngày xưa. Đó là mong ước muốn “đặt tên cho toàn cầu”, dùng trí tưởng tượng biến cái gối thành búp bê, biến cái nón thành cuốn tập, con chó thành bàn ủi, chiếc quạt máy thành cái tivi và thằng Mùi là Thầy hiệu trưởng…
Chúng ko hề lố lỉnh, quậy phá nhưng thực chất của trò chơi “kì lạ” đó là ước muốn thầm kín được thay đổi toàn cầu xung quanh trở thành mới mẻ, tinh khôi như thể được sinh ra một lần nữa, để chúng khỏi chán ngán với việc ăn, ngủ, tới lớp và học bài. Nhưng có nhẽ trong tác phẩm người đọc thích thú nhất vẫn là cái tình cảm ngô nghê, hồn nhiên của cu Mùi với cô bạn Tủn nhưng nhấp nhoáng hiện lên lời bộc bạch rất thơ ngây.
“Sau này tôi biết đó là cảm giác ghen tuông tuông, tất nhiên là ghen tuông tuông theo kiểu trẻ em, còn lúc đó tôi chỉ cảm thấy khó chịu”. Đó là tình yêu trẻ nhỏ nhưng có nhẽ là trong sáng, thiêng liêng hơn cả vì nó ko hề bị vẩn đục bởi vòng xoáy của tiền tài, lợi danh và ko bị chi phối, bão hòa xúc cảm lúc người lớn cố lập trình, lên kế hoạch để ép thứ xúc cảm vô hình vào phạm vi chặt chẽ.
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ- một tác phẩm mở ra thiên đường trong trẻo, tràn trề hoa nắng và tiếng cười giòn giã của trẻ thơ. Nguyễn Nhật Ánh đã kết nối những trang hồi ức vô tình bị quên lãng hay thậm chí là đánh mất giữa dòng đời xô bồ, tấp nập này. Ông đã mang độc giả từ khắp mọi nơi, mọi thế hệ, mọi từng lớp lên chung một chuyến tàu về lại sân ga tuổi thơ để từ đó mở đầu hành trình tìm lại chính mình, chính thực chất “nhân chi sơ tính bản thiện”.
Đọc tác phẩm nhưng mỗi hình ảnh, mỗi hành động, lời nói của bốn nhân vật đều để lại trong tôi một sự khắc khoải, ám ảnh thâm thúy, ám ảnh về dòng chảy hờ hững của thời kì đã mang đi mất của tôi rất nhiều thứ, mang đi mất những tháng ngày rong ruổi dạo chơi khắp xóm, mang đi mất những người bạn thân thiết đã từng là tất cả với tôi và hơn hết là mang đi mất chính hình bóng tuổi thơ thậm chí là biết bao hoài bão cháy bỏng nhưng tôi đã từng khát khao thực hiện cũng bị lớp bụi thời kì xóa mờ, vùi lấp.
Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ – Mẫu 2
Người nào nhưng chẳng có một tuổi thơ thật xinh tươi.. Tuổi thơ của tôi cũng vậy, tràn trề tiếng cười, thú vui, tràn trề những mến thương, lo lắng. Ở những nơi nhưng tôi từng sinh sống, có biết bao nhiêu kỉ niệm, nào là những trưa nắng, ko đi ngủ trưa nhưng trốn đi chơi, những buổi chơi ô ăn quan hay nhảy lò cò…
Đó là một tuổi thơ chưa từng biết nghĩ tới sự lẻ loi là gì, chưa lo lắng tới việc mình làm lụng để mưu sinh. Nhưng tới lúc lớn lên, con người ta luôn bận rộn, luôn suy nghĩ nhiều thứ. Lúc ta còn thơ nhỏ, ta sẽ sẵn sàng làm những gì mình muốn, nhưng lúc lớn lên, ta chỉ muốn làm những gì nhưng người khác mong muốn. Vì vậy, giữa trẻ em và người lớn luôn có nhiều điểm rất khác lạ. Tôi biết về tác giả Nguyễn Nhật Ánh đã lâu, nhưng tới hiện giờ, tôi mới có dịp được đọc những cuốn sách của ông. Một trong những cuốn sách nhưng tôi vô cùng ấn tượng đó là cuốn “Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ”.
Cuốn sách này đã được tặng giải thưởng văn học ASEAN 2010. Cuốn sách có bìa màu vàng, in hình một cậu nhỏ, tờ bìa phía sau, tác giả đã nói rằng: “Tôi viết cuốn sách này ko dành cho trẻ em. Tôi viết cho những người nào từng là trẻ em”. Nguyễn Nhật Ánh viết quyển sách để nói về tuổi thơ của 4 nhân vật là thằng Cu Mùi, thằng Hải Cò, con Tí Sún và con Tũn gồm tất cả 12 chương.
Tôi vô cùng ấn tượng với chương 1 “Tóm lại đã hết một ngày” và chương 2 “Bố mẹ tuyệt vời”, bởi nó làm cho tôi càng thêm hàm ân bố mẹ của mình. Với chương 1, tôi cảm thu được tình mến thương, lo lắng của mẹ dành cho tác giả lúc còn nhỏ. Nhưng mối quan tâm chủ yếu là về sức khỏe, đối với trẻ em thì chẳng phải quan tâm tới sức khỏe của mình cho mấy, nhưng tới lúc càng lớn tuổi, mối quan tâm về sức khỏe càng tỏ ra vô cùng đúng mực, quan trọng.
Lúc đọc quyển sách, rất nhiều kí ức ùa về trong đầu óc tôi. Tôi nhớ lại về những ngày mình 7, 8 tuổi, tôi chẳng nghĩ gì nhiều về mặt tình cảm. Nhưng càng lớn, chỉ số tăng trưởng về mặt tình cảm càng tăng lên. Chẳng hạn, tình cảm của mình đối với gia đình. Trong chương 2, tác giả kể về những trò chơi nhưng ông và các người bạn nhỏ trong xóm cùng nhau chơi. Nó mang lại rất nhiều tiếng cười với tôi, và chắc hẳn, nếu độc giả được chương này, bạn sẽ cảm thu được giống như tôi.
Ngoài ra, tôi cũng rất thích chương “Đặt tên cho toàn cầu”. Cu Mùi cũng Hải Cò, con Tí Sún, con Tũn cùng nhau thay đổi những suy nghĩ của bản thân. Cả bọn cho rằng “cái cánh tay là cái mồm”, nói “đi chợ thay cho đi ngủ”, cũng như “cái cặp chuyển đổi thành cái giếng”… Cả bọn quyết tâm thay đổi cách gọi, đặt tên lại cho cả toàn cầu chỉ với mục tiêu làm cho toàn cầu trở thành mới mẻ, bớt nhàm tẻ.
Những câu chuyện tương tự cũng rất mang lại tiếng cười, cho thấy được tuổi thơ của Nguyễn Nhật Ánh rất vui, đầy lý thú. Ở cuối chương 12, tác giả có viết “Để sống tốt hơn đôi lúc chúng ta phải học làm trẻ em trước lúc học làm người lớn..”.
Đúng vậy, tuổi thơ cho ta rất nhiều kỉ niệm, lúc nhỏ, ta thường ước mong được làm người lớn để tự do làm điều mình thích nhưng ko phải xin phép ba mẹ.
Tới lúc lớn, ta mới biết rằng, cuộc sống của một người lớn lại còn tẻ nhạt gấp nhiều lần cuộc sống trẻ em, nó khiến ta khát khao nói lên một điều rằng :“Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ…”
Viết về cuốn sách Một lít nước mắt
Một lít nước mắt – Mẫu 1
Cuộc sống của chúng ta sẽ kéo dài bao lâu? Ko người nào trong chúng ta có thể biết được. Chúng ta chẳng biết điều gì sẽ tới vào sáng mai lúc chúng ta thức dậy. Vậy nhưng tôi, bạn, chúng ta liệu chúng ta đã sống hết mình trong cuộc sống này hay chưa? Hay chúng ta chỉ duy trì một cuộc sống đơn điệu, chẳng phải thấy hạnh phúc lúc mỗi ngày được tỉnh dậy một cách khỏe mạnh? Tôi đã từng như thế, từng trải qua những tháng ngày đơn điệu, vô hồn của tuổi xanh, cho tới lúc bắt gặp hình ảnh Saitou Aya trong tác phẩm nhật ký của cô – “Một lít nước mắt”. Cuốn nhật ký đấy đã khiến tôi rơi nước mắt, khiến tôi chợt trông thấy tôi đã thờ ơ với cuộc sống của mình tới mức nào!
Có nhẽ nhiều bạn trong tuổi teen chúng ta hiện nay ko hào hứng với những cuốn sách, các bạn ko quan tâm, ko muốn mất thời kì của mình vào chúng nhưng thay vào đó, các bạn sử dụng các thiết bị điện tử thông minh như Smartphone, Ipad, … Theo thống kê của toàn cầu, Việt Nam là một trong những nước có tỉ lệ đọc sách ít nhất toàn cầu, chỉ khoảng 0,7 cuốn/ năm so với Nhật Bản là 55 cuốn/ năm hay quốc gia Do Thái là 88 cuốn/ năm. Có nhẽ rằng sách ko cuốn hút các bạn sử dụng máy tính, smartphone, tivi hay ipad, … nhưng trị giá nhưng sách mang lại cho bạn vô cùng to lớn. Đó là nguồn tư duy khổng lồ, tri thức vô hạn, những xúc cảm thật tâm. Sách chưa cuốn hút các bạn có nhẽ bởi vì các bạn chưa tìm thấy cuốn sách của chính mình. Với tôi, cuốn sách đã thay đổi nhận thức của tôi với cuộc đời, cho tôi thêm tri thức và niềm tin, chuyển đổi cả cuộc sống của tôi, đó chính là “Một lít nước mắt”.
“Một lít nước mắt” là cuốn nhật ký của một cô nhỏ người Nhật, mười bảy tuổi, tên là Kitou Aya. Cuộc sống của cô nhỏ vốn vẫn tầm thường, êm đềm trôi qua cho tới một ngày cô nhỏ đột nhiên bị ngã quỵ ở trên đường đi học về và cha mẹ cô đã quyết định đưa cô vào bệnh viện. Các thầy thuốc đã chẩn đoán cô nhỏ bị mắc căn bệnh nan y “thoái hóa dây thần kinh tiểu não”. Căn bệnh đấy làm cho người mắc sẽ dần trở thành yếu ớt, ko thể khống chế được thân thể của mình nữa, ko thể tiếp tục các hoạt động như một người tầm thường được nữa. Aya đã bị tù đày trong chính thân thể của mình, thân thể cứ ngày một yếu đi, từ một học trò năng động, khỏe mạnh, Aya trở thành dần yếu hơn, từ việc phải từ bỏ các môn học thể thao thích thú như chạy bộ, cầu lông, … leo cầu thang cũng trở thành một nỗi nhọc nhằn lớn. Thế nhưng, vượt lên trên tất cả, Aya đã phấn đấu từng ngày từng ngày, phấn đấu học tập, phấn đấu giao tiếp và cả động viên mọi người nữa. Aya luôn muốn trở thành một người có ích, ko làm phiền tới người nào dù đang mắc bệnh nặng. Từ việc leo cầu thang lên lớp, tới việc đi vệ sinh, Aya đều muốn tự làm, cô luôn thấy mình thật có lỗi lúc bắt mọi người phải chăm sóc mình. “Mình thật có lỗi quá!” Aya đã nói vậy lúc một người bạn nhẫn nại giúp cô leo từng bậc cầu thang.
Từng trang nhật ký của Aya là minh chứng cho ý thức đấu tranh với bệnh tật tới cùng, luôn sáng sủa, vui vẻ, mạnh mẽ và ko bao giờ được bỏ cuộc. Gia định của Kitou Aya đã rất khổ cực, nhưng chính Aya lại là người vực lại ý thức cho cả nhà. Có nhẽ người nào đọc qua cũng ko khỏi ám ảnh hình ảnh của Aya lúc cô phải bò trên sàn nhà bằng cả chân và tay để vận chuyển, mẹ của Aya ở phía sau đã cùng bò với con gái mình. Và lúc cô nhỏ bật khóc vì quá đớn đau, người mẹ đấy cũng đã bật khóc cùng người con của mình. Thế nhưng chính Aya lại động viên mẹ mình rằng: “Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, con sẽ ko đau nữa nhưng!” Tuy ko thể thực hiện được ước mơ trở thành một thầy cô giáo như mong ước, nhưng những trang nhật ký thấm đẫm nước mắt của Aya đã truyền cảm hứng cho hàng triệu độc giả trên khắp toàn cầu. Và câu chuyện về một Aya mạnh mẽ, luôn yêu đời, nghị lực sống của cô có nhẽ luôn sống mãi trong lòng mỗi người lúc được đọc từng trang nhật ký đấy.
Đọc hết tất cả những trang nhật ký của Aya, tôi mới trông thấy mình đã luôn vô tâm tới mức nào! Tôi ko hề cảm thấy hàm ân vì cuộc sống đã cho tôi khỏe mạnh để học tập, ko hề biết nhẫn nại thực hiện những điều nhỏ nhặt. Và chính “Một lít nước mắt” đã giúp tôi thay đổi nhân sinh quan của mình về cuộc đời. Cuộc đời vốn chẳng mắc nợ tôi điều gì cả. Vậy nên tôi phải sống làm sao để luôn được là mình trọn vẹn từng ngày, sống trọn vẹn từng khoảnh khắc. Aya – cô nhỏ mạnh mẽ mới mười bảy tuổi đấy đã dạy tôi phải biết vươn lên trong mọi hoàn cảnh dù hoàn cảnh đó có khắc nghiệt tới thế nào thì vững chắc bằng ý thức của mình, chúng ta sẽ vượt lên trên tất cả. Bài học về lòng dũng cảm, về ý thức sáng sủa, mạnh mẽ đấy đã làm cho tôi thêm niềm tin vào cuộc sống, thêm trân trọng từng khoảnh khắc được sống. Và hơn thế nữa, tôi trông thấy rằng dù bất kỳ điều gì xảy tới với tôi, gia đình sẽ là người xoành xoạch song hành, luôn ủng hộ và mến thương tôi, dù tôi có ra sao đi chăng nữa.
Nếu người nào đó đang dần mất đi niềm tin vào cuộc sống, cảm thấy cuộc đời của mình thật ko trọn vẹn thì hãy thử một lần lật giở từng trang nhật ký “Một lít nước mắt” của Aya Kitou. Tôi ko biết bạn sẽ thu được gì từ cuốn sách, nó có chạm tới được trái tim của bạn hay ko, nhưng vững chắc ý thức, ý chí mạnh mẽ của Aya, niềm mong mỏi được sống, được vui chơi, mong ước của cô nhỏ mười bảy tuổi đấy sẽ khiến bạn phải khâm phục! Biết đâu đấy, sau lúc đọc xong cuốn sách này, lúc tỉnh dậy vào một buổi sáng, bạn chợt trông thấy rằng: Cuộc đời mình thật tươi đẹp biết bao!
Một lít nước mắt – Mẫu 2
Có những điều tưởng chừng giản dị trong cuộc sống con người, tuy nhiên mấy người nào lại quan tâm, quan tâm tới. Có những ước mơ mới nhìn qua cảm thấy rất tầm thường, nhưng có những người khát khao mãi cũng ko với lấy được nó. Vì vậy, chúng ta hãy luôn trân trọng những điều bình dị nhất ngay xung quanh chúng ta và hãy làm những việc có thể làm lúc ta còn sống. Cách nhìn cuộc sống của tôi đã thay đổi như thế từ lúc tôi đọc cuốn sách này, tôi càng thêm trân trọng cuộc sống cũng như đồng cảm và yêu quý,nâng niu cuốn sách” báu vật” của tôi, đấy là cuốn sách: “Một lít nước mắt”.
Cuốn sách “một lít nước mắt” quả là một câu chuyện cảm động, sâu lắng, dựa trên nhân vật có thật là cô nhỏ Aya người Nhật Bản mắc phải căn bệnh nan y thoái hóa tiểu não lúc mới vừa tròn mười lăm tuổi nhưng có một nghị lực phi thường. Nhan đề cuốn sách thật giàu hình ảnh và ý nghĩa nhưng phải chăng là một cách nói thậm xưng, nói quá.
Ko đâu, bởi lúc đọc xong cuốn sách này, tôi lại nghĩ, một lít nước mắt thì vẫn chưa đủ, vẫn còn quá ít bởi lẽ câu chuyện này đã làm cảm động, rung cảm tới hàng triệu trái tim người đọc, khiến hàng triệu giọt nước mắt rơi, muôn thuở chưa ráo. Cuốn sách được xuất bản dựa trên nhật kí của Aya với câu chuyện mười năm đương đầu với cái mệnh chung phi thường và ở tuổi hai mươi lăm, cái tuổi đẹp nhất đời người, cô đã gác bút nghìn thu, gác mọi ước mơ, hoài niệm, hi vọng về một tươi lai tốt đẹp.
Cô gái xinh đẹp đấy đã ra đi vì cơn bạo bệnh lúc tuổi đời còn quá ngắn ngủi hai mươi lăm năm với những dự kiến cuộc sống còn nhiều dang dở. Và ước mơ lớn nhất của cô ngay lúc này đó là:” Liệu con có thể thành hôn được ko?”. Cô luôn khát khao về tình yêu và hạnh phúc. Cô cần một hạnh phúc giống như bao người, thật sự rất cần… Ước mơ chưa thể thực hiện nhưng đã ra đi, một ước mơ, một niềm khát khao cháy bỏng làm nhức nhối tâm can người đọc.
“Con người ta người nào cũng mang nặng những ưu tư
Hễ nhớ về quá khứ là nước mắt tuôn rơi
Còn hiện thực quá phũ phàng và tàn nhẫn
Ước mơ nhỏ nhoi ko cách nào thực hiện
Nghĩ tới tương lai lại sụt sùi nước mắt”.
Cuốn sách này chỉ có thể tái tạo được một phần nào đó nỗi đau của cô nhưng nó đã làm tôi xót xa khôn xiết. Lúc bị bệnh, cô ăn uống khó khăn, tay chân ko thể cử động như những người tầm thường, tình yêu tới với cô rồi cũng xa cô lúc biết cô bị bệnh, bằng hữu người nào cũng xa lánh vì sợ bị làm phiền, lúc kề cận cái chết, mặt cô trở thành xấu xí, biến dạng.
Nhưng nghị lực sống phi thường ko để cô có thể gục ngã nhưng buộc cô phải tiếp tục sống. Bởi trong tận cùng của sự phũ phàng, vô vọng, cô vẫn còn có cha mẹ mến thương bằng cả tấm lòng, có cả Asou – một người bạn thân luôn kế bên cô, động viên, xoa dịu, khóc cùng cô những lúc khó khăn nhất. Cũng chính tình mến thương đó đã tiếp thêm nghị lực để cô có thể tiếp tục sống thêm mười năm nữa.
Các bạn biết ko, cách nhìn nhận cuộc sống của Aya rất khác lạ. Kế bên nghị lực phi thường, cô còn có cảm nhận khá thâm thúy về cuộc sống bên ngoài:” Mình muốn trở thành ko khí”. Cô đấy ước ao mình có cuộc sống nhẹ nhõm êm dịu như bao người và muốn cho mọi người biết tới sự tồn tại của mình trên cuộc đời này.
Có nhẽ căn bệnh nghiệt ngã này đã làm cho cô có cái nhìn thâm thúy hơn với toàn cầu, với những gì đang diễn ra xung quanh cô, tuy đơn sơ nhưng thân thiện, cần thiết trong cuộc sống hằng ngày. Và chính lúc này đây, cô đã cảm thu được tình cảm gia đình dành cho mình, thiêng liêng và cao cả biết nhường nào.
“Ở nơi đó, có nhẽ tôi sẽ ko còn nước mắt nữa”, ở toàn cầu ngày nay cô đã khóc thật nhiều nhưng tâm hồn vẫn luôn tiềm tàng một sức sống mãnh liệt, cô ước mong thi đậu vào trường Đại học nổi tiếng ở Nhật Bản. Nhưng có nhẽ mong ước đấy mãi mãi ko thể thực hiện được, cô giờ đã đi tới một toàn cầu khác, một toàn cầu ko còn nước mắt nữa. Trước lúc chết, cô đã có một ước nguyện:” con muốn mình được nằm giữa một rừng hoa, ba..mẹ..đừng quên con nhé”.
Đúng tương tự, vào cái ngày cô ra đi, tất cả mọi người biết được câu chuyện nhật kí của cô, đều xúc động, tiếc thương tới chia buồn. Trên tay mỗi người đều cầm một bó hoa tạo thành một rừng hoa xung quanh cô Aya đầy nghị lực phi thường. Đóa hoa hướng dương nhưng cô đã viết trong những năm tháng cuối đời:” Con biết cha mẹ luôn cầu mong một điều kì diệu sẽ tới với con.
Nhưng nếu điều kì diệu ko xảy ra, mong cha mẹ cũng đừng đau buồn..” Và một câu nói mãi làm nghẹn ngào tâm hồn người đọc:” Vì sao lại là con chứ ?” Có người nào đọc những dòng chữ này nhưng ko đau lòng? Phải chăng tất cả là do số phận như Nguyễn Du từng nói:
“Ngẫm hay muôn sự tại trời
Trời kia đã bắt thì người phải theo
Bắt phong trần, phải phong trần
Cho thanh cao mới được phần thanh cao”.
Đây là một cuốn sách đáng để chúng ta đọc và ngẫm nghĩ, tái tạo một câu chuyện thấm đẫm tính nhân văn và nghị lực phi thường. Đọc “ Một lít nước mắt “ để ta thêm trân trọng từng giây, từng phút trong cuộc đời này. Cuộc sống của tôi diễn ra vẫn tầm thường như bao ngày, tôi vẫn cảm thu được ánh nắng mặt trời, cát, gió, ko khí.
Nhưng chỉ khác là từ lúc tôi đọc cuốn sách đấy, tôi càng thêm trân trọng những điều giản dị đấy nhưng trước đây tôi chẳng quan tâm tới. Và tôi cảm ơn cuốn sách dấu yêu này đã giúp tôi trông thấy và thêm trân trọng những khoảnh khắc đẹp trong cuộc đời lúc còn có thể.
Xem thêm nhiều bài viết hay về Mẫu Biểu
Bạn thấy bài viết Bài dự thi Viết cảm nhận về một cuốn sách nhưng em thích thú (22 mẫu) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Bài dự thi Viết cảm nhận về một cuốn sách nhưng em thích thú (22 mẫu) bên dưới để renewableenergy.org.vn có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho độc giả nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website Trường THPT Trần Hưng Đạo
Phân mục: Biểu mẫu
Nguồn: renewableenergy.org.vn
Xem thêm: vì sao châu phi có khí hậu nóng và khô bậc nhất thế giới
Bình luận